Ám Hương

Chương 51 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Hơn 11 giờ đêm, Giang Triết Mỹ vẫn ngồi bên cạnh Giang Cầm, lặng người rơi nước mắt nghe ông giải bày hết bao nhiêu nỗi khổ tâm đã đeo bám theo ông suốt hơn mười năm qua.



Đôi mắt Giang Cầm tối sầm lại đôi chút, ông ngồi bần thần trên giường, chiếc chăn bông được Giang Triết Mỹ kéo lên đắp ngang bụng. Trời càng về đêm cành lạnh dần, làm cho khoảng không gian nơi này càng trở nên buốt đến tận trí óc. Cô lau khô khoé mi, mỉm cười cố tỏ ra bình ổn mà nói: "Hôm nay với con như vậy đã là quá đủ rồi. Chuyện của anh hai...con phần nào đã được rõ. Cũng thật may, khi Đàm gia bào chế đuoc một loại thuốc tốt cho bệnh tình của anh ấy. Đến giờ con mới biết, vì sao Đàm gia lại được bố tin tưởng và ưu ái đến vậy. Ra là bất cứ việc gì...cũng đều có lí do của nó!"



Giang Cầm không đáp, đôi mắt ông chậm rãi khép lại đầy mệt mỏi. Giang Triết Mỹ ngậm ngùi nhìn ông thêm đôi chút, rồi đỡ lấy ông nằm xuống: "Trễ lắm rồi, bố nên nghỉ ngơi. Con sẽ ghé thăm bố sau..."



Nói xong, Giang Triết Mỹ đã vội đứng dậy khỏi giường. Nhưng khi cô vừa xoay lưng đi, một bàn tay nào đó đã níu cô trở lại. Ngoảnh mặt, cô bắt gặp ánh mắt trĩu buồn của bố mình. Nhìn cô, Giang Cầm đau lòng hỏi: "Đến khi nào, con mới chịu trở về bên cạnh lão già này chứ?"



Giang Triết Mỹ như nín thở vài giây, cô cay mắt ngấn lệ cười với ông. Vỗ nhẹ lên bàn tay nhăn nheo đang giữ lấy cổ tay mình, cô đáp: "Khi nào anh hai và anh cả chịu trở về, ngày đó...sẽ là ngày gia đình mình sum họp!"



"Anh cả...Con nói Cẩn Quỳ sao?" giọng Giang Cầm bất chợt cao lên. Ánh mắt cũng không còn đọng lại sự tha thiết vừa thoáng qua, ông nhìn sang một phía, thờ ơ nói: "Cẩn Quỳ, có lẽ nó cũng chán ghét lão gia này vô cùng. Đừng nói trở về căn nhà này, đến cả điện thoại của ta...anh cả của con cũng chẳng thèm để tâm đến."



"Bố..." Giang Triết Mỹ ngồi trở lại bên cạnh ông, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang trực lên ánh nhìn khó hiểu. Cô lần nữa không ngăn được thắc mắc, bèn lên tiếng hỏi: "Chuyện của anh cả...tại sao anh ấy cũng giận bố kia chứ? Trong kí ức của con, sau khi anh hai xảy ra chuyện không bao lâu. Anh cả đã sang Anh du học, một năm sau...vào dịp sinh nhật của con anh ấy có trở về. Nhưng vì sao, anh cả lại đột ngột bỏ đi biệt tích...đến nay con vẫn không thể hiểu. Bố...còn nữa, cô gái có tên La Bội Kỳ...thực sự là ai?..."



"Đủ rồi! Ta muốn ngủ một chút...Chuyện còn lại, để sau rồi nói!" Giang Cầm đột ngột cắt ngang, trong âm giọng lộ rõ sự nóng giận. Ông bỏ tay khỏi Giang Triết Mỹ, thôi không níu kéo. Ông rõ ràng né tránh mọi lời nói, mọi sự thắc mắc của con gái. Ông nằm xoay mặt vào trong, khép mắt như đang ngủ.



Giang Triết Mỹ nhíu mày cơ hồ hoài nghi, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được vẫn còn có chuyện gì đó mà cô không được biết. Nhìn vào thái độ của Giang Cầm, cô laii càng khẳng định chuyện này có liên quan đến cả Giang Cẩn Quỳ. Đây có lẽ mới chính là nguyên nhân đẩy gia đình cô vào sự li tán như ngày hôm nay.



Thở nhẹ một tiếng, Giang Triết Mỹ lặng lẽ đứng dậy. Cô đau đáu nhìn vào bóng lưng của Giang Cầm vài giây rồi cũng rời khỏi phòng. Sau khi tiếng cửa phòng khép lại, người đàn ông trên giường mới trở mình nhìn theo.



Giang Cầm thở mạnh, rồi ông nheo mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Bàn tay đưa lên xoa xoa tâm trán vài lần. Trong đầu ông lại bắt đầu ẩn hiện một vài hình ảnh tồi tệ, những tiếng van cầu khóc lóc đến xé lòng, tiếng mắng chửi đầy oan nghiệt đều đặn thay nhau văng vẳng bên tai...




Lúc này, bất chợt tiếng chuông từ chiếc di động trong túi xách của cô reo lên. Giang Triết Mỹ cầm lấy nó trên tay, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là ai, cô liền vội vàng lau khô nước mắt, cố gắng nén lại tiếng uất nghẹn mà nghe máy.



Bên kia, là giọng nói trầm trầm quen thuộc truyền đến của Giang Cẩn Quỳ: "Mỹ nhỏ, em đã ngủ chưa?"



"Anh cả..." giọng Giang Triết Mỹ nhỏ xíu lại vụng về không giấu được sự đau lòng. Mà Giang Cẩn Quỳ là một kẻ vô cùng tinh ý, anh nhận ra điều bất ổn, liền hỏi: "Có chuyện gì sao? Giọng của em...Mỹ nhỏ, em đang khóc sao chứ?"



Giang Triết Mỹ tự nhiên không thể tiếp tục mạnh mẽ đuọc nữa. Dường như khoảnh khắc con người ta yếu đuối nhất, chỉ cần một lời quan tâm hỏi han nhỏ nhoi cũng đủ khiến bản thân bị vỡ tan ra rồi bị nhấn chìm trong một biển yếu đuối, mỏng manh.



"Anh cả...!" Giang Triết Mỹ lần nữa kêu lên thật khẽ, rồi sau đó cô chẳng thể nói đuoc gì ngoài việc vỡ oà, bật khóc nức nở. Giang Cẩn Quỳ hết kinh ngạc, lại chuyển sang lo lắng. Anh vội nói: "Mỹ nhỏ, em đang ở đâu? Ở yên đó...anh sẽ đến ngay!"



Sau câu hỏi ấy, lâp tức Giang Cẩn Quỳ đứng dậy rời khỏi ban công trước sự ngạc nhiên lẫn tò mò của Tá Đằng.



"Ông chủ, có chuyện gì sao?" Tá Đằng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Giang Cẩn Quỳ vội hỏi. Khoác nhanh chiếc áo măng tô lên người, Giang Cẩn Quỳ chỉ thờ ơ nói: "Không phải việc của cậu!"



"Nhưng tôi không thể để ngài một mình đi lại giữa đêm khuya thế này. Vì sự an toàn của ngài, tuyệt đối...tôi buộc lòng phải đi theo." Tá Đằng bước gần đến, hắn nói với giọng quyết đoán.



Giang Cẩn Quỳ tay cầm chìa khoá xe, anh đi đến mở cửa phòng, chỉ ngoảnh mặt nói một câu rồi rời khỏi: "Tuỳ cậu, nhưng tránh xa tôi ra một chút. Tôi không muốn để Mỹ nhỏ thắc mắc bất cứ điều gì...Hiểu chưa?"



"Tôi hiểu thưa ông chủ! Ngài yên tâm!"