Ám Hương
Chương 53 :
Ngày đăng: 18:30 30/04/20
Trạch Lam không hề kháng cự lại nụ hôn của Giang Triết Hàn. Cô ngồi yên trong vòng tay hắn, trưng ra diện dung vô cảm trước bờ môi ngang ngược của nam nhân. Hắn rời môi cô, đưa ngón tay lướt qua cánh môi mềm mại trước mặt đang còn đọng lại chút dư vị của hắn. Lại lớn tiếng nói: "Vào đi."
"Vâng!" tiếng một người từ bên ngoài truyền vào. Trạch Lam còn không hiểu nam nhân kia đang giở trò gì thì lúc này, Dư quản gia cùng hai tên người làm mở cửa tiến vào, trên tay hai người kia là một bộ áo choàng tắm bằng lông, một bộ âu phục màu đen, caravat. Còn có cả một chiếc đồng hồ IWC Mark đắt đỏ được đặt trong hộp nhung sang trọng. Dư quản gia tay đẩy chiếc xe inox, bên trên là toàn bộ bữa sáng rất thịnh soạng.
Không nhìn bọn họ, Giang Triết Hàn buông Trạch Lam ra, hắn rời khỏi giường, tay cởi nốt những khuy áo còn lại của chiếc sơmi đang mặc trên người, hắn nói: "Được rồi, cứ để đó rồi lui ra."
"Vâng! Cần gì ngài cứ gọi. Tôi xin phép!" Dư quản gia lần nữa cúi gập người, rồi ông nhanh chóng cùng hai tên người làm kia rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, lúc này trên người Giang Triết Hàn đã trút bỏ áo sơmi. Hắn mặc độc chiếc quần vải đũi màu trắng nhạt, bộ dạng trông hoang dã lại phong lưu vô cùng.
Hắn liếc nhìn Trạch Lam, cô vẫn ngồi yên trên khoảng giường rộng lớn. Lạnh lùng lướt ngang qua tầm mắt của cô, hắn chỉ nói: "Việc còn lại là của cô..."
Lời nói loáng thoáng qua tai, Trạch Lam chỉ kịp nghe tiếng đóng cửa truyền đến từ phía phòng tắm. Cô ngẩng mặt, đưa mắt nhìn về hướng đó. Tự hiểu ý của Giang Triết Hàn muốn là gì, cô nắm lấy chiếc áo sơmi của hắn vứt lại trên giường mà siết chặt đến sắp rách.
"Mình phải nhịn...nhất định...phải nhịn!" cắn răng khẽ thốt lên, Trạch Lam khép mắt thở một hơi, cố gắng đẩy hết mọi sự bí bách bị dồn ép nơi lồng ngực ra ngoài. Bàn tay siết lấy áo sơmi thoáng run lên, cô rời khỏi giường, đi đến trước cửa phòng tắm lặng im một hồi lâu.
Hai bàn tay cấu lấy chiếc áo sơmi kia nhăn nhúm lại đến khó coi. Trạch Lam nuốt mọi oán than, cô mở cửa, chầm chậm bước vào trong.
Trước mặt cô, Giang Triết Hàn đang đắm mình trong bồn tắm, đầu hắn cơ hồ tựa ra sau, hai mắt khép mơ màng trông rất thoải mái. Ngón tay hắn thỉnh thoảng còn thoáng nhịp nhịp vài ba cái, thái độ như thể trêu tức con ngươi của ai kia đang đứng nhìn.
Trạch Lam còn chưa biết phải làm gì thì bất chợt một giọng nói thâm trầm vang vang trong bốn bề phòng tắm cất lên: "Đến đây!"
Tĩnh lặng nhưng quyền lực, Giang Triết Hàn chỉ nói như ra lệnh, hắn vẫn giữ nguyên trạng thái. Ngón tay khẽ nhịp lên xuống rất có chủ đích...
Một bước chân, hai bước chân, thêm vài bước thật nhẹ nữa, cô đã đứng ngay bên cạnh bồn tắm. Giang Triết Hàn lúc này mới mở mắt nhìn thẳng vào cô, vẫn một khí sắc âm lãnh trên gương mặt, hắn nói: "Chà lưng cho tôi..."
Trong đầu Trạch Lam hệt như vừa vang lên những tiếng rơi vỡ, rất giòn tan nhưng lại nhanh chóng biết mất. Cô thoạt đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng lại bị tia mắt sát khí kia áp đảo vào thế cụt. Cô né tránh ánh nhìn đầy gian xảo của hắn, treo chiếc áo sơmi trong tay lên thanh móc rồi cầm lấy bông tắm.
Giang Triết Hàn đột ngột ngồi thẳng người bất giác khiến cô hơi giật mình, chợt lui về sau vài bước. Hắn ngồi trong bồn tắm, mực nước cao lấp lửng ngang ngực, mái tóc thấm ướt hơi rũ rượi ra trước, hắn lần nữa mang lên mình cái vẻ hoang sơ cuốn hút của một người đàn ông đỉnh đạt hơn người.
"Tránh ra...mặc kệ tôi!"
"Tiểu thư, tiêu thư...cô có nghe tôi gọi không?"
"Nghe..nghe chứ!" Giang Triết Mỹ mơ hồ nói năng nửa mơ nửa tỉnh. Cô cười cười ngáo ngơ, ngón tay khẽ ngoe nguẩy qua lại trông buồn cười. Bất chợt mảnh rèm cửa bị gió thổi phất lên, ánh nắng bên ngoài khẽ rọi qua tầm mắt mới làm cô nàng tỉnh giấc.
Mở mắt thật chậm, Giang Triết Mỹ nhìn ngơ ngác lên trần nhà lạ hoắc. Cô cơ hồ hoài nghi nheo mắt nghĩ ngợi: "Giấc mơ kia thật kì lạ, sao mình lại gặp anh ta trong mơ kia chứ? Giờ đến cả cái trần nhà này....cũng lạ vô cùng...Đây, đâu phải là...trần nhà của mình!"
Giang Triết Mỹ thở dài một cái, rồi như nhận ra điều gì bất ổn. Cô mở trừng mắt nhìn lại cái trần nhà trên cao lần nữa, lần này giọng nói thốt lên lắp bắp chẳng rõ: "Đây...đây không phải nhà mình?"
"Không sai! Ở đây không phải nhà của em." Giang Cẩn Quỳ bất ngờ nói xen vào, anh đứng ngay cửa, hai tay khoanh trước ngực, miệng cười trêu ghẹo.
"Anh...cả!" Giang Triết Mỹ hoảng hốt tròn mắt kêu lên. Cô ngồi trên giường, người mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu hồng nhạt. Cô nắm lấy vạt áo, nhíu mày cong môi tỏ vẻ không ưng, cô lẩm bẩm: "Mình đời nào chuộng cái màu hường này kia chứ. Không chút thẩm vị, mỹ nhãn lại càng không..."
Giang Cẩn Quỳ đi đến gần bên giường, tay cóc lên đỉnh đầu cô một cái mà giả vờ mắng: "Tỏ thái độ gì thế kia? Bộ đồ em đang mặc trên người...cũng không phải của em. Là anh cho người đi chọn cho em, nhưng có vẻ...cô ta chọn không đúng ý của vị tiểu thư này rồi nhỉ?"
"Cô ta....? Anh cả....ý anh là..bạn gái của anh hả?" hai mắt Giang Triết Mỹ bỗng chốc sáng rực, vẻ mặt lộ rõ sự tò mò. Cô bám vào cánh tay của Giang Cẩn Quỳ, kéo anh ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục dò hỏi: "Anh cả! Cô ấy là ai? Có phải là cô gái lần trước em vô tình nhìn thấy qua điện thoại không hả...Có đúng không?"
"Đừng nói bừa!" Giang Cẩn Quỳ giả vờ đanh giọng, anh đứng dậy đi đến kéo mạnh rèm cửa. Ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài rọi thẳng vào trong, cả căn phòng lập tức trở nên ấm cúng hơn hẳn. Nơi cửa sổ rộng lớn, bóng lưng ngược nắng của Giang Cẩn Quỳ trong bộ âu phục màu xanh đen càng thêm nổi bật. Anh đứng đó, một nửa gương mặt khẽ nhìn sang một phía mà nói: "Mỹ nhỏ, tối hôm qua rốt cuộc là em đã gặp phải chuyện gì?"
"Tối hôm qua!?" giọng Giang Triết Mỹ nhỏ xíu thốt lên đầy ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, Giang Cẩn Quỳ đoán chắc cô lại hồ đồ không nhớ được gì. Anh đi đến trước mặt cô rồi bảo: "Tối qua em uống đến say khướt. Còn đày đoạ ông anh này một đêm phải luôn trông chừng em...Nói, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Em...say khướt ư?" Giang Triết Mỹ há hốc mà kêu la, cô ngồi trên giường, tay không ngừng ôm đầu cố gắng nhớ lại. Đến một lúc, cô chợt nghĩ ra việc gì đó liền bàng hoàng khẽ nói: "Anh ta...vậy là tối qua mình đã gặp anh ta. Vừa rồi không phải mơ sao? Mình...mình đã làm gì thế này? Say mèm, nói năng lung tung trước mặt anh ta...Xong rồi! Lần này xong thật rồi. Hình tượng của mình...."
"Vào đi." Giang Cẩn Quỳ thình lình lớn giọng lên tiếng khiến Giang Triết Mỹ một phen giật mình. Bên ngoài, Quân Nhu cùng một cô giúp việc tiến vào. Cúi đầu chào lấy anh, cô mỉm cười nhìn sang cô gái đang đầu tóc rối bù trên giường, tỏ vẻ thân thiện rồi nhẹ giọng gọi: "Tiểu thư! Cô dậy rồi..."