Ám Hương
Chương 60 :
Ngày đăng: 18:30 30/04/20
Ngay sau câu nói kết thúc, Trạch Lam bị buộc phải theo chân Giang Triết Hàn đi đến một nơi mà cô chẳng biết hắn đưa cô đi đâu. Hơn nữa, hôm nay cô lại ngồi cùng xe với hắn và còn ngồi ngay bên cạnh hắn ở hàng ghế sau.
Bánh xe chậm rãi lăn nhẹ trên mặt đường, mỗi khoảnh khắc lướt qua mắt Trạch Lam đều để lại trong đáy mắt cô một sự thèm khát vô vọng. Cô muốn được tự do như những con người ngoài kia, tự do đi lại thong thả trên phố, tự do mua những gì mình cần và ăn uống những thứ mình thích.
Tựa đầu vào ô cửa kính, trên mặt Trạch Lam lộ rõ sự chán nản. Giang Triết Hàn đưa mắt dõi theo cô qua kính chiếu hậu, đôi mắt ẩn đầy sự u uất của cô nhanh chóng đập vào tâm trí hắn.
Hắn thôi không để tâm vào cô, ít nhất là giây phút này. Hắn chưa bao giờ cảm thấy rối trí như bây giờ. Hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ có ngày hắn lại đi quan tâm đến cảm xúc của một cô gái nào đó. Cảm giác của hắn ngay lúc này chính là không biết phải làm gì hay nói thế nào với cô. Vì hắn biết mỗi điều xuất phát từ hắn, cô đều không muốn đón nhận.
Chiếc xe dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, nằm ngay giữa một nơi sầm uất nhất nhì Bắc Kinh. Trạch Lam quan sát xung quanh, cô khó hiểu hỏi hắn: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Giang Triết Hàn không đáp, hắn bước xuống xe dưới hàng trăm ánh nhìn từ mọi người. Ngay giây phút trông thấy đôi chân của một cô gái chạm xuống đất, tất cả ai nấy đều được một phen ngỡ ngàng khi nam thần Giang thị hôm nay lại xuất hiện cùng phái nữ.
Trạch Lam bước xuống, cô đứng đó đảo mắt một vòng. Phát hiện dân chúng đang đổ dồn ánh mắt về mình, cô chỉ thấy thật khó chịu. Bàn tay thoáng cấu nhẹ vào vạt áo, cô nuốt nước bọt cố điềm tĩnh.
Ngay giây phút cô phó mặc đứng như trời trồng thì chợt một bàn tay chạm nhẹ lên phía bên vai, lại khẽ vỗ về kèm theo âm giọng rất trầm, lại như ra lệnh: "Theo tôi..."
Trạch Lam tròn mắt nhìn vào nam nhân bên cạnh đang sải bước kéo theo cô. Giang Triết Hàn một tay để túi quần, một tay giữ lấy vai cô mà kiêu hãnh sải chân vào cửa chính của trung tâm. Cô ra chút sức chống cự cái ôm hờ hững đó của hắn, liền bị hắn ra sức siết mạnh hơn.
Tự hiểu không thể làm gì khác, cô cắn răng cam chịu hứng lấy hàng trăm ánh mắt hiếu kì đổ dồn vào mình. Toàn bộ nhân viên, quản lý trong trung tâm thương mại cứ hễ trông thấy Giang Triết Hàn đều đồng loạt cúi người nhất thanh hai từ: "Tứ thiếu!"
Đầu óc Trạch Lam như trở nên mù mịt hẳn đi. Cô không hiểu hành động này của Giang Triết Hàn là có dụng ý gì. Hắn ôm nhẹ bờ vai cô, cùng cô sải bước hệt như một đôi tình nhân thân mật.
Cô bị hắn kéo đến trước một cửa hàng thời trang rất lớn, hơn nữa lại là một thương hiệu rất nổi tiếng. Ngay khi thấy ai đang bước vào cửa hàng, hết thẩy nhân viên nữ đều tự giác cùng nhau đứng nép ra một góc cách xa hắn đáng kể.
Quản lý cửa hàng là một nam nhân viên trạc ba mươi. Cậu ta bước đến, cúi đầu cẩn trọng chào lấy. Giang Triết Hàn đảo mắt một vòng, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Mang hết tất cả những mẫu mới nhất ra đây cho tôi..."
"Cạch" một tiếng - âm thanh mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Trạch Lam. Cô quay mặt về phía cửa, đã thấy Giang Triết Hàn ung dung cao ngạo tiến về phía cô.
Phía sau rèm đỏ trong căn phòng, một đám nhân viên nam nữ đều có đang tụm lại lén đưa mắt quan sát. Giữa không gian rộng thênh thang và vô cùng hào nhoáng của căn phòng chỉ còn lại hai con người.
Giang Triết Hàn đứng cách Trạch Lam độ khoảng hai bước chân ngắn. Toàn bộ thân ảnh nữ nhân đẹp như hoa như ngọc một lúc bị cuốn nhanh vào tầm mắt hứng thú của hắn. Hắn chợt mỉm cười, tia mắt mang theo một chút ẩn ý càn rỡ lướt dọc theo người cô.
Trạch Lam biểu diện vô hồn, cô lạnh lùng hỏi: "Anh còn muốn biến tôi thành cái gì nữa?"
Một tiếng cười vụn vặt khẽ truyền đến, Giang Triết Hàn nhếch môi tự mãn. Bước chân tiến lên trước, nhanh chóng thu gọn khoảng cách đến mức đáng kể. Hơi thở căng thẳng của Trạch Lam dễ dàng lướt qua khứu giác của hắn, đọng lại trong tâm thức hắn một sự khát khao chiếm hữu cực đại.
Hắn im lặng nhìn cô một lúc rồi bất ngờ cầm lấy bàn tay trái của cô mà nâng cao ngang tầm mắt. Cô nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đôi nhãn khí hoang dại trước mặt, hắn ngược lại càng nhìn sâu vào mắt cô như thâm sơn cùng cốc.
Từ trong túi quần, hắn đã cầm sẵn một vật gì đó. Trong phút chốc, hắn đưa ra trước. Gian xảo nói: "Vẫn còn thiếu một thứ để cô trở nên hoàn hảo..."
Bỏ qua sự kinh ngạc của Trạch Lam. Thật nhanh, Giang Triết Hàn hắn đã đeo ngay chiếc nhẫn kim cương đắt giá vào ngón áp út của cô. Cổ họng cô như đông cứng khó nói: "Anh...anh giở trò này là có dụng ý gì? Tôi sẽ không đeo nó, nhất định là không..." Trạch Lam vừa cao giọng vừa cố gắng muốn tháo lấy món đồ kia ra khỏi tay, nhưng bất chợt quãng giọng đang cao lên của Trạch Lam đột ngột tắt hẳn. Cánh môi đỏ mận ngọt ngào bị Giang Triết Hàn ngang ngược khoá chặt. Đầu lưỡi hắn ngang nhiên tìm sâu trong khoan miệng của cô, khiến cô đỏ mặt thở dốc.
"Ưm...hm!" thanh âm nhỏ xíu vô vọng phát ra. Một bên cổ tay bị hắn giữ lấy, bàn tay kia của hắn tiện thể giữ chặt luôn sau gáy của cô. Mọi hành động chống cự của cô một lúc đều bị vô hiệu hoá dưới sức ép nam nhân ngang tàn đầy thủ đoạn.
Giang Triết Hàn rời bỏ môi cô sau một vài phút đắm mình trong mật vị chết người. Hắn cố ý ra vẻ yêu chiều với cô cho đám người đang nấp sau rèm trông thấy. Hắn nâng nhẹ bàn tay của cô, rãnh môi nở nụ cười nham hiểm. Hắn trầm giọng khẽ cười: "Hoàn hảo vô cùng!"
Trạch Lam chợt căng mắt khi trông thấy ngón tay kia của hắn cũng có đeo một chiếc nhẫn giống y đúc chiếc hắn vừa ép buộc cô đeo vào. Cô như hiểu ra dụng ý ngày hôm nay của hắn sau tất cả mọi việc. Cô hơi kinh hãi trong lòng, ngập ngừng khẽ hỏi: "Anh...là anh đang muốn nói cho tất cả mọi người biết về mối quan hệ đầy mùi giả tạo và nhơ bẩn hèn hạ này của anh hay sao?"
"Không sai! Tôi chính là đang muốn công bố..." ánh mắt Giang Triết Hàn lúc này đặc biệt sắc lạnh, lại thâm hiểm sâu hút. Âm giọng trầm khàn của hắn phát ra như thể đè nén bầu không khí ngột ngạt đến sắp vỡ tung. Hắn nhìn vào sự cả kinh trong mắt Trạch Lam, đắc ý nói tiếp: "...nữ nhân duy nhất trên đời này đang chiếm giữ vị trí tứ thiếu phu nhân của Giang thị!"