Ám Hương

Chương 77 :

Ngày đăng: 18:31 30/04/20


"Cô ấy thế nào?" Giang Triết Hàn hỏi, nét mặt vẫn chưa nguôi sự lo lắng.



Đàm Chiêu đặt tay của Trạch Lam trở lại trong chăn, tháo ống nghe bên tai, nhướng mày nói: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là quá mệt mỏi nên ngất đi."



Đứng dậy tiến về phía bàn, anh cất dụng cụ vào chiếc vali nhỏ màu đen. Sẵn tiện rót một ly nước, nhấp môi một cái, anh chậm rãi nói tiếp.



"Sức khoẻ của cô ấy không được tốt! Tránh để cho cô ấy xúc động quá nhiều, ảnh hưởng đến cả mẹ lẫn con thì không hay chút nào."



Giang Triết Hàn không đáp, hắn ngồi xuống bên cạnh Trạch Lam. Ngón tay trượt nhẹ qua gò má nhợt nhạt của cô, nhất thời hối hận. Vài phút trước, hắn quả thực có phần nóng nảy đối với cô. Không kiểm soát đuoc lời nói cùng hành động mới khiến cô lần nữa rơi vào tình cảnh như bây giờ.



Nhìn vào bóng lưng của hắn, Đàm Chiêu chỉ nhận thấy nơi đó hiện tại đã bị đè nặng bởi hàng tá ưu tư khó đoán. Giang Triết Hàn trước đây anh biết, không hề giống với bộ dạng này.



Lắc đầu ngán ngẫm, Đàm Chiêu thở dài một hơi trong lòng. Anh thực sự không hiểu tình yêu là một thứ mê dược gì lơi hại đến vậy. Mà cả con người lạnh lùng như Giang Triết Hàn cũng dễ dàng bị khuất phục không lối thoát.



Người đời nói rất hay, rằng để yêu một người không cần phải đi qua tháng năm dài hạn đằng đẵng, ta cũng có một tình yêu vô hạn khi đã gặp đúng người.



Đặt ly nước xuống, Đàm Chiêu cầm lấy vali chào một câu rồi rời đi. Bên ngoài, Tôn Nghị cũng cùng lúc bước vào. Nhìn thấy dáng vẻ đó của Giang Triết Hàn, anh im lặng một lúc không nói gì.



Tuy không nhìn sang, Giang Triết Hàn vẫn biết anh có chuyện muốn nói. Hắn giữ nguyên tầm mắt ở phía Trạch Lam, ngắn gọn lên tiếng: "Nói đi, có chuyện gì?"



Tôn Nghị hơi cúi đầu, rồi đáp: "Cuộc họp mở rộng về quy mô kinh doanh ở Thượng Hải sắp khai triển, có một số giấy tờ cần thông qua chữ kí của anh."



Giang Triết Hàn vẫn giữ nguyên sắc mặt, đôi mắt hắn nặng đến mức chỉ muốn một lúc được nhắm lại mà nghỉ ngơi. Hắn lặng lẽ ngồi đó nhìn Trạch Lam thêm vài giây, rồi mới nói: "Được rồi! Cứ để đó, tôi sẽ kí sau."



Tôn Nghị gật đầu rồi nhanh chân rời khỏi. Cửa phòng khép lại, không gian bên trong phòng liền yên ắng đến lặng người.



Giang Triết Hàn đảo mắt một vòng, toàn bộ khung cảnh vẫn vậy không có gì thay đổi so với vài tháng trước đây. Thứ duy nhất thay đổi, chỉ có duy nhất con tim hắn.



Tại nơi này, hắn đã tàn nhẫn đối xử với Trạch Lam như thế nào, cả đời này lẫn cô và hắn có lẽ cũng không thể quên được. Chiếc giường êm ấm này, đã từng như một chiếc giường đầy gai nhọn đâm sâu vào người cô mỗi lần cô nằm dưới cơ thể hắn. Hàng giờ liền chịu đựng hắn mang ra dày vò đến ngất lịm.



Nơi góc tường kia, hắn đã từng ném vỡ một chiếc ly chỉ vì ép cô uống thuốc ngừa thai. Khung cửa sổ kia, hắn đã từng mang cô trói chặt mà ra sức cưỡng ép.



Bao nhiêu chuyện tệ bạc, hèn hạ dường như diễn ra trong căn phòng này một lúc khiến hắn cảm thấy lồng ngực đau nhức đến chẳng thở được. Hắn khép chặt mắt, cố dùng tay xoa vào tâm trán nhiều lần.



Đến khi hắn vô tình nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của Trạch Lam đang nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, hắn mới ngẩng mặt mà nhìn cô.




Đợi đến khi Tá Đằng cúi người lần nữa muốn rời đi, anh mới lên tiếng: "Sao lại không phản ứng lại nó?"



Mũi giày vừa mới đổi hướng của Tá Đằng chợt dừng, hắn là một kẻ gian xảo lẫn thông minh, chỉ một câu nói của Giang Cẩn Quỳ cũng đủ để hắn đoán được ý của anh là gì. Hắn đoán chắc rằng, anh đã trông thấy điều gì đó vừa xảy ra cách đây ít phút.



Tuy nhiên, hắn lại cố tình vờ như không hiểu mà nói: "Ông chủ! Ngài còn gì căn dặn?"



Trong giây lát, Giang Cẩn Quỳ không đáp lại câu nói của hắn. Anh đứng dậy khỏi ghế, chầm chậm cầm điếu xì gà liên tục rít những lần hơi thật dài mà đi ngang hắn. Anh nheo mắt, dừng chân hướng mặt ra cửa sổ, nhìn thẳng xuống góc sân bên dưới mà nói.



"Tôi hỏi...tại sao cậu không đáp trả cái hôn ấy?"



Tá Đằng đứng yên góc đó, không hề có ý né tránh câu hỏi đó của anh. Hắn bình thản nói: "Ra là ông chủ đã thấy rồi sao? Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn! Tôi dám chắc tiểu thư đã rất ngại và cũng không hề thích thú...Tôi sẽ gặp tiểu thư để tạ lỗi!"



Giang Cẩn Quỳ khép mắt thở ra một hơi, làn khói trắng đục mờ ảo tan nhanh vào không khí. Anh bắt đầu trầm giọng, nghe qua có vẻ không vừa ý.



"Cậu lấy gì dám đảm bảo rằng Mỹ nhỏ không thích? Riêng tôi, tôi lại thấy Mỹ nhỏ rất mong đợi cái hôn đó xuất phát từ phía cậu!"



"Ông chủ..."



Chẳng đợi Tá Đằng nói hết, Giang Cẩn Quỳ liền cắt ngang: "Cứ việc tiến tới với Mỹ nhỏ! Cứ việc thoải mái hôn nó nếu cậu muốn...Điều đó, tôi cho phép!"



Đến giây phút nghe qua giọng nói rất đổi thản nhiên đó của anh, mới làm cho Tá Đẳng mang một cảm giác nặng nề đến kinh người. Hắn theo làm việc cho anh đã nhiều năm qua, lẽ nào hắn không biết câu nói đó của anh là ý gì. Ba từ "tôi cho phép" đó của anh hoàn toàn không hề đơn giản. Cho phép của anh cũng đồng nghĩa với sự bắt buộc.



Nhưng hắn không hiểu, việc này có lợi gì trong kế hoạch của anh. Tại sao lại muốn hắn lợi dụng Giang Triết Mỹ? Cô có vai trò gì trong ván cờ này của anh? Tuy rằng hắn không muốn chấp nhận, nhưng một chữ mà Giang Cẩn Quỳ nhả ra đều mang tính mệnh lệnh tuyệt đối. Thân là thủ hạ, hắn không thể làm khác.



Phóng xe thẳng ra đại lộ, Giang Triết Mỹ ấn ga lao đi như điên rồi tấp vào một góc. Cô dừng xe, ngồi yên trong đó mà hơi thở vẫn còn chưa ổn định sau sự việc bất ngờ vừa rồi.



Tay run run siết lấy vô lăng, cô lẩm bẩm: "Cái đó...có được tính là...hôn...không?"



Nói xong, cô đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi, nín thở cảm nhận lần nữa cảm giác rạo rực vừa mới trải qua. Mùi vị nam tính lẫn hương thơm của một loại thảo dược vẫn còn đọng lại trên môi cô. Thứ hương vị này lạ lẫm tấn công thần kinh cô, rồi lại bá đạo bài xích. Khiến cô vẫn mãi quanh quẩn không tài nào dứt bỏ được.



Bất chợt, vẻ mặt vô hồn của Tá Đằng hiện lên trong đầu. Giang Triết Mỹ mới thấy có chút oán trách mà đập tay lên vô lăng.



"Tại sao lúc nãy mình lại xin lỗi anh ta kia chứ? Ngay cả một phản ứng nhỏ thôi...anh ta cũng không có! Chẳng khâc gì thứ va phải anh ta...là một cục đá hay sao? Tên mặt lạnh vô cảm!!!"