Ám Hương

Chương 80 :

Ngày đăng: 18:31 30/04/20


"Cái gì! Bố chuyển nhượng cổ phần cho anh cả?" Giang Triết Mỹ kinh ngạc thốt lên.



Giang Cầm nhăn mặt, khí sắc có chút khó coi, chỉ thuận tiện gật đầu cho xong chuyện. Nhưng bản tính Giang Triết Mỹ không ngăn được thắc mắc, cô hỏi tiếp: "Bố, chẳng phải trước kia bố luôn có thành kiến với anh cả sao? Sao bây giờ bố đồng ý giao toàn bộ cổ phần cho anh cả?"



Bàn tay thoáng siết lấy cán gậy, Giang Cầm cố giữ vẻ bình thản. Ông nói: "Cho dù vậy, nhưng suy cho cùng Cẩn Quỳ cũng là con ruột của ta. Lâu lắm rồi nó mới quay về Bắc Kinh, coi như là một món quà mà ta dành cho nó."



Giang Triết Mỹ nghiêm nghị nhìn ông, cô đang cố tìm xem trên nét mặt già nua đó của ông có để lộ ra điều gì đáng nghi hay không? Nhưng bất chợt, ông lại đứng dậy đi về phía giường rồi nằm xuống. Xoay mặt vào bên trong, ông nói:



"Ta thấy không khoẻ!"



Thấy vậy, Giang Triết Mỹ cũng đành đứng lên rồi nhẹ nhàng đáp: "Được rồi! Bố nghỉ ngơi đi, con về đây! Hôm khác con sẽ đến thăm bố!"



Sau khi cửa phòng đóng lại, Giang Cầm mới khép mắt thở dài đầy mệt mỏi. Ông nằm đó, mắt nhìn lên trần nhà. Vắt tay lên trán mà suy nghĩ chuyện xảy ra cách đây hơn một tuần...



"Muốn ta chuyển nhượng cổ phần? Chuyện đó là không thể, ta không đồng ý!"



Giang Cầm hằn hộc nói.



Giang Cẩn Quỳ chỉ thản nhiên bật ra tiếng cười, hai tay anh giấu sau túi quần, ung dung sải bước lướt ngang tầm mắt ông rồi nói.



"Bố à! Đã bao nhiêu năm trôi qua, tình cảm bố dành cho con chắc cũng đã vơi đi rất nhiều nhỉ?"



Khoé môi nhếch lên, tiếng giày vọng xuống sàn gỗ chợt ngưng. Anh quay mặt, đôi mắt tàn nhẫn nhìn Giang Cầm, thấp giọng nói:



"À không! Tình cảm đó, vốn dĩ ngay từ đầu đã không hề tồn tại!"



"Bố! Nếu bố đã ghét tôi như vậy, tại sao ngày tôi sinh ra...không một tay giết chết tôi đi. Bố cho tôi mang trên người cái danh đại thiếu gia của Giang gia nhưng thực chất cũng chỉ là hư danh mà thôi. Thử hỏi, tôi sống trong căn nhà này suốt gần hai mươi ba năm...tôi nhận được những gì?"



Giang Cầm không nhìn vào người đang nói chuyện với mình, mắt ông chỉ đăm đăm hướng ra phía cửa sổ, tuy nhiên hai tay lại vô thức siết chặt đến run lên.



Trong lòng như nổi lên một trận lửa giận, nhìn vào thái độ hờ hững đó của ông, khiến nó càng lúc bùng cháy dữ dội hơn. Tia mắt anh hệt như hoá đỏ, là sắc độ của thù hận và đau thương hoà trộn vào nhau.



Anh thình lình tiến sát vào ông, hận ý nói:



"Không có gì! Là không có bất cứ thứ gì...ngoài sự lạnh lùng và vô tình của bố!"



"Nói cho cùng, cũng là vì con nhỏ đó mà khiến mọi thứ trở nên tồi tệ. Con vẫn đang trách ta đúng không?"



Giọng Giang Cầm cằn cõi cất lên, ông đưa đôi mắt đã có phần mờ nhạt nhìn Giang Cẩn Quỳ. Hình bóng cao lớn trước mắt ông hệt như tản ra một sự hắc ám quỷ dị. Ông biết, đứa con này của ông mang dã tâm quá sâu, đã không thể cứu rỗi được nữa.



Nghe qua câu nói đó của ông, Giang Cẩn Quỳ lại cười lên rất điên dại. Âm thanh thoạt đầu rất to, sau đó liền hoà lẫn vào không gian rồi dứt khoát tắt lịm. Anh cay độc nhìn ông, giận dữ gầm lên: "Nhìn đi! Nhìn bố đi! Đến bây giờ mà bố vẫn không có lấy một chút ân hận. Sau tất cả những việc mà bố làm, bố còn nghĩ đó là lỗi của người khác hay sao? Triết Hàn...nó cũng không khác gì bố! Bởi vì nó giống bố cho nên lúc nào bố cũng đem nó ra để thiên vị với tôi!"



"Cẩn Quỳ!" Giang Cầm nổi nóng đập cán gậy xuống sàn nhà, ông mắng: "Đừng lôi Triết Hàn vào chuyện này, nó không liên quan..."



"Không liên quan!?" giọng Giang Cẩn Quỳ chợt cao lên, trong âm điệu dường như đã bị nun nóng bởi lửa hận.



Anh tức giận đưa chân đạp đổ cả bộ bàn ghế, những thứ trên bàn rơi xuống sàn đổ vỡ rồi văng ra khắp phía. Anh nổi điên, lao đến siết lấy cổ áo của ông mà khản cổ gào lên.



"Chính nó là người đã khiến cho cuộc đời của Bội Kỳ tan nát. Còn ông...chính ông là kẻ đã dồn cô ấy đến bước đường cùng. Hai bố con các người, một kẻ gây tội, một người dùng thế lực để giấu nhẹm tất cả. Ông nghĩ...tôi sống bên đó, là tôi không hề hay biết chuyện mà ông đã làm hay sao?"



Nghe đến đây, mặt mũi Giang Cầm lập tức biến sắc. Ông run run, giọng lệch hẳn đi:



"Cẩn Quỳ...mày biết cái gì chứ?"




"Muốn ngắm pháo hoa không?"



Trạch Lam nhất thời không rõ câu nói của hắn, cô hỏi: "Sao chứ?"



Giang Triết Hàn nhếch môi, nụ cười của hắn sâu sắc lạnh lùng. Hắn nói: "Chỉ cần trả lời tôi. Có hay không?"



Mười ngón tay thoáng siết lại, Trạch Lam nhìn vao mắt hắn, ngắn gọn đáp:



"Có!"



Ngay sau câu trả lời của cô, chỉ kịp trông thấy môi hắn nở nụ cười lần nữa. Rồi hắn  đưa tay lên cao, búng một cái như ra hiệu. Ngay lập tức, phía bên kia, nơi những toà nhà đang yên mình trong sắc màu của thành phố khi về đêm thì bỗng nhiên bị đánh thức bởi một màn trình diễn ánh sáng đầy choáng ngộp.



Bầu trời đêm bỗng chốc được thắp sáng bằng hàng chục cụm pháo hoa đang nở rộ đầy màu sắc. Âm thanh nổ ra vang vọng khắp nơi, bầu không khí tĩnh lặng nhanh chóng bị phá vỡ.



Trạch Lam kinh ngạc đến mức mắt không thể ngừng chớp. Cô đứng đó, vô thức chìm vào trong một không gian rất riêng biệt. Nơi đó dường như chỉ còn một mình cô, thoả sức ngắm nhìn thứ mà mình yêu thích.



Giang Triết Hàn im lặng đứng sát bên cạnh, đáy mắt hắn trầm tĩnh không hề bị khuấy động bởi bất kì thứ gì diễn ra xung quanh. Thứ duy nhất lọt vào mắt hắn, chỉ có mỗi mình Trạch Lam.



Nét dịu dàng mỏng manh của cô nhấn chìm hắn nằm sâu dưới đáy vực, tuy tối tăm lại lạnh lẽo vô cùng nhưng hắn không thể ngăn bản thân cứ phải trầm luân trong đó. Cõi lòng hắn hệt như một hang động nằm sâu dưới lòng biển khơi, lại đang bị đánh động bởi một con sóng ngầm dữ dội.



Hắn đưa tay vén nhẹ lọn tóc đang ngã trong gió của cô, ngón tay tham luyến trượt qua vành tai cô một cái thật chậm.



Hắn nói: "Tôi thực sự rất muốn, một ngày nào đó em cũng sẽ dùng ánh mắt này để đón nhận tôi!"



Sự hào hứng ngắn ngủi trong lòng Trạch Lam chợt mất đi, cô tỉnh táo trở về với thực tại. Bàn tay cô vô thức sờ lên bụng mình, cô lạnh lùng nói:



"Anh không nhận thấy anh và cảnh vật kia hoàn toàn khác nhau sao Giang Triết Hàn? Bến Thượng Hải khoác trên mình ánh sáng đầy mê hoặc, nhìn vào liền khiến con người ta phải trầm trồ mà thán phục. Còn anh..."



Nói đến đây, cô chậm rãi quay sang nhìn hắn. Dưới tầm mắt đầy áp lực của hắn, cô nói tiếp: "Thứ khoác trên người anh chỉ là bóng đêm đầy quỷ dị. Nhìn vào anh, tôi không thể trông thấy bất kì điều gì ngoài việc thấy bản thân bị chìm sâu vào màn đêm dày đặc ấy. Tôi mãi mãi cũng không thể dùng ánh mắt đó để nhìn anh. Đừng phí sức nữa!"



"Tại sao lại nói rằng những việc tôi làm là phí sức?"



Giang Triết Hàn cơ hồ nhíu mày, hắn nói: "Chẳng phải hôm nay tôi đã khiến đôi mắt đó của em sáng lên những niềm mong đợi đầy thích thú hay sao? Cho dù là không phải vì tôi, nhưng bấy nhiêu cũng có thể xem là một bước hoàn thiện."



Gương mặt Trạch Lam vô cảm trước lời nói của hắn, trong mắt cô không đọng lại chút xúc cảm nào khác. Hắn nghiêm nghị nhìn cô, thần thái ngự trên mặt hắn khiến người đối diện có chút nặng nề.



Hắn nâng lấy bàn tay cô, năm ngón tay của hắn đan xen vào tay cô một cách chặt chẽ. Dùng chút sức siết nhẹ, hắn thuận tiện dùng tay kia chạm vào cánh môi cô một cái.



Trầm ổn cất giọng: "Chẳng phải tôi đã nói với em rồi sao? Cho dù em không muốn thì tôi cũng bắt em phải học cách chấp nhận. Ngón tay này của em, một ngày đã đeo nhẫn của tôi thì cả đời này em vẫn phải đeo. Tôi tàn nhẫn biến em thành nạn nhân bằng sự mưu mô, toan tính. Nhưng em lại biến tôi thành kẻ ngu si điên dại bằng sự mộc mạc của mình. Cả đời này, Giang Triết Hàn tôi có thể tính toán được mọi thứ...chỉ có con tim của em là thứ duy nhất tôi không thể tính được!"



Xung quanh, âm thanh ồn ào phát ra từ những chùm pháo hoa đang nở rộ dường như bị tắt lịm đi. Trong không gian vô định truyền đến hàng vạn dư âm còn sót lại sau mỗi câu từ của Giang Triết Hàn.



Bức tường thành bên trong lòng Trạch Lam dường như đang bị hắn làm cho rung chuyển. Cô mơ hồ nhìn vào mắt hắn, lập tức nhận ra hình bóng của cô trong mắt hắn đang lớn dần lên. Thân ảnh của hắn tiến sát lại, sự nam tính ngang ngược của hắn nhanh chóng bao trùm toàn bộ con người cô.



Đôi môi hắn chậm rãi từ trên ép xuống, hai cánh môi mềm mại của cô dễ dàng bị tách ra. Dư vị nồng nhiệt nhanh chóng tràn vào trong, đốt cháy mọi nơi bên trong khoang miệng nhỏ bé.



Phía xa, trên một băng ghế đá. Liêu Tầm cùng Đàm Chiêu ngồi đó nhấp môi từa hai lon bia ướp lạnh.



Liêu Tầm chậc lưỡi, trên mép môi còn dính đầy bọt trắng. Hắn nói: "Loạn rồi loạn rồi. Tuy Thượng Hải không còn chiến tranh nữa nhưng tôi lại thấy nơi này hỗn loạn vô cùng."



Đàm Chiêu tì tay lên cằm, lon bia trong tay anh hơi lắc nhẹ. Anh bình thản đáp: "Đó là tại vì anh chưa yêu bao giờ nên mới thấy vậy. Đến một lúc nào đó, khi trên thế giới này bỗng dưng xuất hiện một cô gái có thể làm thay đổi mọi suy nghĩ của anh. Thì lúc đó anh sẽ hiểu vì sao Triết Hàn lại vô tình tự vả chính mình một cái thật đau!"