Ám Hương
Chương 87 :
Ngày đăng: 21:26 20/05/20
"Sao lại đưa tôi đến đây?" Trạch Lam chợt hỏi khi Giang Triết Hàn đột nhiên đưa cô đến trung tâm thương mại lớn nhất tại Thượng Hải.
Hắn nắm lấy tay cô, thong thả bước đến một quầy chuyên dụng cho bé sơ sinh. Cầm lấy một đôi vớ chân màu hồng nhỏ xíu, hắn nhìn cô, ôn nhu nói: "Cũng không còn bao lâu nữa là gần đến ngày sinh, chuẩn bị những thứ này không phải là thừa. Đến đây lựa một vài món rồi quay về Bắc Kinh vẫn chưa muộn."
Tròng mắt đen tuyền hơi rung chuyển, trước sự ưu nhã ân cần đó của Giang Triết Hàn, Trạch Lam hơi thấy lòng mình chấn động không yên. Cô hơi cúi mặt, cố tình né tránh ánh mắt đó của hắn, thờ ơ đáp: "Những thứ này thiết nghĩ cũng không cần đích thân anh chuẩn bị. Bảo người khác làm là được..."
"Tuyệt đối không!" Giang Triết Hàn cướp lấy lời cô, một tay hắn đặt sau lưng cô, tay kia thì đem đôi vớ đang cầm đưa gần lại với bụng của cô. Môi hắn tuy không cười, nhưng vẫn hiện lên sự lưu tâm đặc biệt.
"Tôi chính là muốn tự tay chuẩn bị mọi thứ cho em và đứa bé. Không cần bất kì ai khác can thiệp vào, chỉ duy nhất một mình tôi là đủ!"
Câu nói nhẹ nhàng của Giang Triết Hàn thoáng lướt qua tai nhưng vô ý lưu lại cảm giác nặng lòng khó tả. Trạch Lam không nói thêm, bất chợt khi cô nhìn quanh một vòng, cô mới thấy tất cả mọi người, ai nấy đều đổ dồn hết ánh mắt về phía cô.
Họ vừa lo sợ trước sự có mặt của Giang Triết Hàn, lại không ngăn được hiếu kì mà cả gan dòm ngó rồi bán tán. Vốn dĩ sự soi mói đầy phiền toái này Trạch Lam cũng đã trải qua không ít lần kể từ lúc Giang Triết Hàn công khai xuất hiện cùng cô. Nhưng mỗi lần nhận lấy những ánh mắt như vậy cô vẫn không thể không cảm thấy khó chịu.
Nhận thấy cô không mấy thoải mái, Giang Triết Hàn mới đảo mắt nhìn lên. Ngay lập tức, xung quanh hắn, tất cả mọi người đều giật thót cả mình, vội vàng xoay đi né tránh.
Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Trạch Lam, nhẹ giọng nói: "Có tôi ở đây, kẻ nào phiền đến em, tôi sẽ không cho qua!"
Vừa nói xong, một tay hắn hơi đưa lên ra hiệu gì đó. Liêu Tầm từ phía sau lập tức bước đến đợi lệnh. Giang Triết Hàn vẫn giữ nguyên ánh mắt dành cho Trạch Lam, nhưng giọng điệu thì đã khác hẳn.
"Nhắn với Hà tổng, tôi bao trọn trung tâm cho buổi sáng hôm nay!"
"Vâng thưa Tứ thiếu!" Liêu Tầm cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi cùng với vài tên khác. Số còn lại vẫn giữ nguyên vị trí, không gian nơi này quả thực nhìn vào đều khiến người khác thấy khá ngột ngạt.
Chỉ ít phút sau đó, tất cả mọi người đang có mặt ở trung tâm ngoại trừ nhân viên ra thì đều bị "tiễn ra khỏi cửa" một cách bất đắc dĩ. Chưa đầy năm phút, toàn bộ khung cảnh nơi này đã trở nên vắng lặng.
Trạch Lam hơi giật mình, cô vội níu ống tay áo hắn, e ngại nói: "Không cần phải làm vậy..."
"Sao lại không cần!" giọng Giang Triết Hàn trầm thấp rõ rệt, hắn hạ người xuống một chút, đôi môi chạm nhẹ lên trán Trạch Lam một cái, hắn nói: "Họ khiến em không thoải mái thế kia, tôi đối với họ như vậy là đã quá nhẹ tay rồi! Hay em muốn...tôi phải dứt khoát hơn?"
Vừa nói, Giang Triết Hàn vừa vờ như muốn đưa tay lên một lần nữa, Trạch Lam bị sự bá đạo ngang tàn đó của hắn doạ cho suýt hoảng. Cô vội vàng ôm lấy cánh tay đó của hắn, ghì chặt xuống.
"Không cần. Thực sự không cần..." lắc đầu hai cái, cô bối rối can ngăn.
Bên ngoài bệnh viện bây giờ xuất hiện một đám người rất đông, tất cả bọn họ đều ăn mặc y như nhau, là một bộ âu phục đen kịt từ trên xuống dưới.
Tôn Nghị sau khi đưa vào bệnh viện, sau gần một giờ đấu tranh đầy căng thẳng của các y bác sĩ. Anh cũng qua được cơn nguy kịch. Hiện tại đã được đưa vào phòng hồi sức.
Nhưng còn Tố Dĩ Dĩ thì không may mắn như vậy. Vốn dĩ cô cũng đã được đưa vào phòng hồi sức để theo dõi, nhưng tình hình lại đột ngột chuyển xấu.
Tín hiệu điện tim trên máy tăng nhanh bất thường khiến tuần hoàn ngừng hoạt động, hơn nữa huyết động cũng bị suy giảm nghiêm trọng, các bác sĩ buộc phải sốc điện tim ngay lập tức.
"50...chuẩn bị!"
"70...chuẩn bị!"
"120...chuẩn bị!"
Tiếng bác sĩ đọc to từng lần một, sau mỗi lần như vậy, cơ thể của Tố Dĩ Dĩ đều bị giật mạnh lên trên.
Lúc này, trên dãy hành lang truyền đến hàng loạt tiếng động, là những tiếng bước chân hết sức dồn dập.
Dẫn trước là Giang Triết Hàn, bên cạnh, hắn đang cố gắng giữ chặt Trạch Lam khi tinh thần của cô hiện tại đang hoảng loạn vô cùng.
"Dĩ Dĩ...Phù Dung..."
Hai cái tên đó, cô đã vô thức lặp đi lặp lại cả trăm lần. Bấy giờ, bước chân gấp gáp trải dọc trên hành lang dường như đã muốn mỏi nhừ, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm hai cái tên thân thuộc ấy.
"Trạch Lam, bình tĩnh...bình tĩnh lại!" Giang Triết Hàn lo lắng nhìn cô. Hai tay hắn siết chặt cả thân thể cô, nhưng đành bất lực trước những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má đã nhợt nhạt.
Tâm trí không còn đủ tỉnh táo, mọi lời khuyên ngăn của hắn đều không thể lọt vào tai cô. Cô chỉ biết vừa đi vừa khóc, thực sự đã đau lòng đến mức cổ họng chẳng phát ra được bất kì âm thanh nức nở nào nữa.
Đi hết một dãy hành lang nối dài, qua một khúc cua ngắn, cuối cùng cũng đến được phòng bệnh của Tố Dĩ Dĩ.
Nhưng âu có lẽ là do ông trời chưa đủ thấy được sự đau thương mà Trạch Lam đang phải chịu đựng. Giây phút cô vừa bước đến phòng bệnh, thông qua cửa kính, cô kinh hãi khi trông thấy tín hiệu điện tim trên máy của Tố Dĩ Dĩ... đã không còn.