Ám Hương

Chương 8 : (h)

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Chiếc Audi S8 trang trọng rẽ vào một cánh cổng rất to màu đen, xung quanh được bao bọc bằng những bức tường thành rất kiên cố màu xám tro. Một tên trong xe bước ra, mở cửa cúi đầu: "Cô Lưu, mời cô!"



Trạch Lam bước xuống, đôi mắt nhìn bao quát sơ lược không gian mình đang đứng với sự e dè nhất định.



"Nơi này to quá!" Trạch Lam thầm cảm thán. Quả thực dinh thự to ngoài sức tưởng tượng của cô, cô cứ nghĩ nó sẽ chỉ to hơn biệt thự đôi chút. Chứ không ngờ rằng dịnh thự này lại to như một cái toà đài thường thấy trên phim ảnh.



Tuy kiểu dáng không mấy cổ điển, nhưng sự rộng lớn quá mức khiến Trạch Lam có phần hơi sờ sợ. Cô còn đang ngơ ngác, thì tên lái xe đã lên tiếng: "Cô Lưu, chúng ta vào thôi."



"Vâng..." cô lúng túng đáp, chiếc vali của cô được một tên kéo đi. Vừa vào tới nơi đại sảnh, một lần nữa khung cảnh trong đây làm Trạch Lam phải kinh ngạc mà mở to mắt. Không sai nếu cô gọi dinh thự này là một toà đài, nguy nga, tráng lệ lại lộng lẫy như một cung điện.



Cô đưa mắt nhìn quanh, liền nhận ra tất thẩy những người có mặt trong dinh thự này đều nhìn cô với đôi mắt hiếu kì lẫn lo sợ. Khiến Trạch Lam cũng có phần e dè hơn, cô cúi mặt mà đi khép nép.



Bấy giờ, một người đàn ông tầm hơn năm mươi bước đến trước mặt Trạch Lam, gương mặt hài hoà, hiền lành cười với cô: "Chào Tứ thiếu phu nhân, tôi là Dư Thanh - quản gia ở đây."



Trạch Lam đột ngột bị xưng hô như thế cảm thấy không thoải mái nên vội xua tay cười nói: "Chào bác Dư, đừng gọi cháu như vậy, gọi cháu là cô Lưu hay Trạch Lam được rồi ạ!"



Dư quản gia lại xen vào: "Không được đâu thưa tứ thiếu phu nhân, nếu để Tứ thiếu biết chúng tôi phạm sai sót thì thật lòng gia nhân bọn tôi không gánh nỗi. Vẫn là xưng hô theo phép tắc là hơn."



"Tứ thiếu...là vị thiếu gia giấu mặt đó sao?" Trong đầu Trạch Lam bất giác vang lên hai từ đó, lại mường tượng ra không biết con người này là người như thế nào, tại sao tất cả những người ở đây đều có vẻ rất sợ hãi khi nhắc đến ông chủ của mình.



"Mặc kệ, dù là người ra sao thì mình và anh ta cũng không liên quan nhau. Hoạ ra cũng có thể đến cả mặt anh ta mình cũng có thể sẽ không gặp được trong suốt quá trình thực hiện hợp đồng...." Trạch Lam nghĩ bụng mà nhướng mày thở nhẹ một cái.



Lúc này, tên đang kéo vali cho cô mới lên tiếng: "Dư quản gia, việc còn lại tôi giao lại cho ông. Chúng tôi đi trước....Tứ thiếu Phu nhân, chúng tôi xin phép!"



Trạch Lam lại thêm phần bối rối, khi cả hai tên này cũng đột ngột thay đổi xưng hô với cô. Cô chỉ biết cúi đầu cười trừ cho qua, sau đó Dư quản gia mới nói: "Tứ thiếu Phu nhân, mời theo tôi."



"Dạ!" Trạch Lam ngoan ngoãn gật đầu, bước chân nhỏ nhắn sải bước trên môi trường lạ lẫm theo sau bóng dáng của người đi trước.



Đi lên một lối cầu thang hình xoắn ốc, lên đến lầu một thì tiếp tục thông qua một lối hành lang rộng rãi, Trạch Lam vừa đi vuầ không ngăn được tò mò mà nhìn quanh. Không gian nơi này rất rộng rãi, được trưng bày bố trí khá nhiều cổ vật quý hiếm. Tuy không rành về cổ vật, nhưng nhìn sơ qua cũng đủ biết vị thiếu gia kia có vẻ rất thích sưu tầm đồ cổ.



"Tứ thiếu Phu nhân, đây là phòng của phu nhân." Dư quản gia nói, bây giờ Trạch Lam đang đứng trước một cửa phòng màu đen. Mở cửa ra, cô theo chân Dư quản gia bước vào bên trong, bày trí của căn phòng làm cô tròn mắt ngạc nhiên ra mặt.



Căn phòng rất to, nếu so với cả cái nhà của cô thì nhà cô sẽ được ví bé như cái lỗ mũi trẻ con ba tuổi. Đến cả cái phòng tắm ở đây thôi đã là to gấp đôi gấp ba lần căn nhà của cô.



"Cháu...cháu sẽ sống ở đây?" Trạch Lam lấp bấp, mắt vẫn còn ngơ ngác nhìn quanh. Dư quản gia nén cười, cúi đầu đáp: "Dạ đúng thưa Tứ thiếu phu nhân, đây là phòng của phu nhân."



Trạch Lam cười cười nhưng trong lòng vẫn không mấy tự nhiên, lần đầy bước chân đến một nơi cao sang, to lớn thế này. Cộng với việc bị nhiều người xưng hô theo cách kia làm cô ngại vô cùng.



"Tứ thiếu phu nhân, để tôi giúp phu nhân sắp xếp đồ đạc cá nhân!" Dư quản gia kéo chiếc vali của Trạch Lam lại và nói. Lập tức cô bối rối, liền ngăn lại: "Không, không cần đâu bác. Để tự cháu làm được rồi, không dám phiền bác..."



Thấy Trạch Lam kiên quyết như vậy, Dư quản gia cũng thôi không muốn nói thêm: "Vậy tôi sẽ xuống căn dặn nhà bếp làm vài món cho phu nhân, chẳng hay khẩu vị của phu nhân ra sao?"
"Anh....mấy người...một lũ hạ tiện! Mấy người gạt tôi...." Trạch Lam gân cổ gào lên trong nước mắt. Cô tự trách bản thân đã quá cả tin, ngu ngốc mà vội kí tên, đóng dấu vào cái bản hợp đồng chết tiệt. Giấy cũng đã kí, tiền cũng đã nhận, Trạch Lam cô thực sự đã bị bọn người này dồn vào tận đường cùng.



Cô khép mắt mà khóc nghẹn cả cổ họng, bao nhiêu sức lực đang gòng lên trong người một lúc bị cô thả lỏng. Trạch Lam thực sự buông xuôi, hoạ do mình tự chuốc lấy, việc duy nhất cô có thể làm đó là nhanh chóng mang thai, sinh con ra để rời khỏi cái nơi quỷ quái này.



Thấy Trạch Lam không còn vẻ kháng cự, Giang Triết Hàn nhếch môi tự mãn. Hắn khẽ nói: "Vẫn còn một chút thông minh để biết bản thân nên làm gì...."



Lời nói chấm dứt, cũng là lúc Giang Triết Hàn tốc hẳn chiếc đầm ngủ của Trạch Lam cao qua khỏi bụng. Hắn chậm rãi quan sát thân ngọc đẹp đẽ đang thoáng run rẫy dưới cái nhìn lạnh lẽo của hắn. Trạch Lam càng sợ hãi bao nhiêu, thì hắn lại càng thoã mãn bấy nhiêu.



Buông bỏ cánh tay trên đầu của Trạch Lam, Giang Triết Hàn hạ thấp thân người xuống dần phía dưới. Cô nhăn mặt rùng mình khi từng đầu ngón tay nham nhám của nam nhân kia lả lướt trượt trên da thịt nơi bụng phẳng của mình.



Trạch Lam căng thẳng tột độ chỉ biêt nhắm tịt mắt, khép chặt hai chân với nhau. Giang Triết Hàn thô bạo tách rộng cặp chân thon nuột nà làm cô hốt hoảng cựa quậy muốn né tránh.



Nhưng nam nhân kia vẫn nhanh hơn cô một bước, hắn dễ dàng kiềm chặt cơ thể mảnh mai của Trạch Lam, không cần dùng quá nhiều sức lực vẫn có thể bài xích mọi cử động trên cơ thể cô.



Giang Triết Hàn đưa mũi kề vào nơi cổ của Trạch Lam, thản nhiên hít thở rất đều như thể đang cảm thụ một chất gây nghiện. Từng làn hơi nóng ấm của hắn cứ lướt qua những vùng mẫn cảm của cô, làm cô bao phen phải co người mà nổi gai óc.



Đến khi đầu lưỡi ẩm ướt của Giang Triết Hàn thô bạo tấn công lấy một bên nhũ hoa của cô, cô mới giật mình choàng mở to mắt mà cố sức đẩy lấy nam nhân kia ra.



Nhưng hắn lại không dễ dàng buông bỏ, Trạch Lam càng đẩy hắn càng lấn tới. Hắn dùng sức ngậm chặt nhũ hoa của cô đến đỏ ửng, đầu lưỡi ươn ướt quấn lấy nhũ hoa mà mút rất mạnh làm nơi đó sưng tấy, dựng cao.



"Aaa..." Trạch Lam khẽ kêu lên khi nam nhân kia thô bạo dùng răng cắn mạnh nhũ hoa của cô. Bên ngực còn lại cũng không bị bỏ quên mà bị hắn nhào nặn đến hằn lên từng dấu tay, đau nhức vô cùng.



"Đừng....tôi không muốn...thực sự không muốn!" Trạch Lam khóc nấc, bàn tay đẩy lấy thân thể đang dán chặt lấy mình. Giang Triết Hàn đầu óc hắn lúc này hoàn toàn bị xáo rỗng hẳn đi. Mùi vị trên da thịt Trạch Lam đã đánh thức con dã thú tàn bạo bên trong hắn.



Bàn tay to lớn trượt vào nơi giữa hai chân Trạch Lam, mặc cho cô cố khép chân hắn vẫn cho hai ngón tay tìm đường len lỏi đến khe hở tuyệt mỹ, không một chút nhân nhượng, không dạo dầu không ẩm ướt, hắn mạnh tay dùng một lực đâm thẳng vào trong huyệt nhỏ.



"Aaa...đừng...đau...đau lắm..." Trạch Lam bất giác gào lên đến khàn cả cổ. Ngón tay của nam nhân ẩn danh kia không chút thương xót mà một lần đâm rách mảnh màng mỏng bên trong người cô.



Mặc cho cô vùng vẫy điên loạn, lại gào khóc đến thống thiết vô cùng. Giang Triết Hàn vẫn ra sức dùng lực đạo rất mạnh thô bạo tiếp tục rút ra rồi lại ấn vào thật sâu.



Giây phút hắn cảm nhận được đầu ngón tay mình chạm phải và xé toạt thứ cản trở yếu ớt bên trong huyệt nhỏ của Trạch Lam, là lúc hắn mãn nguyện mà nhếch môi cười nhẹ.



Hắn rút ngón tay khỏi người Trạch Lam, đưa ra phía có ánh sáng leo lét của bóng trăng. Nơi ngón tay hắn vương đầy máu đỏ nhức mắt, hắn nhạt nhẽo thì thầm: "Hoá ra phu nhân cô đây vẫn là trinh nữ, xin lỗi...thật tiếc khi lại bị ngón tay của tôi phá bỏ...."



Giang Triết Hàn ghé sát vào tai Trạch Lam, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm nhẹ vành tai mẫn cảm của cô, lại nói: "Quả nhiên là cô sạch sẽ từ trong ra ngoài...thật không phí năm trăm vạn của tôi!"



Trạch Lam nhắm chặt mắt xoay mặt vào trong, cánh môi mềm bị cô cắn chặt đến muốn bật máu. Trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, ngoài tiếng thở như dã thú cuồng bạo đang thả nhẹ bên tai, chỉ là tiếng khóc tủi nhục của cô vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.



...H to be continued :)