Ám Hương

Chương 89 :

Ngày đăng: 21:26 20/05/20


Bước chân chậm rãi di chuyển một cách cẩn thận, không gây ra bất kì tiếng động nào. Khi chỉ còn một khoảng ngắn nữa, Tam Ngưu mới dừng lại. Trong vài giây tiếp theo, cậu ta cùng đám đàn em bước đến sau bức tường cũ.



Nhưng chẳng có ai ở đây, con hẻm nhỏ vắng tanh không một bóng người. Tam Ngưu nghi hoặc nhìn một vòng lớn, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì. Cậu ta rít lấy một hơi thật dài, điếu thuốc đã tàn dần. Ném tàn thuốc xuống đất, Tam Ngưu đã xoay người bỏ đi.



Bất chợt, dưới ánh sáng ít ỏi đang hắt ra từ ngôi nhà cạnh bên. Tam Ngưu mới nhìn thấy nơi khoảng đất cát bên dưới chân in lên một vài dấu tích khả nghi.



Cậu ta ngồi xuống, quan sát thật kĩ. Dấu tích này rõ ràng là dấu giày của ai đó vừa mới để lại. Hơn nữa, đây không chỉ là một người.



Nhìn vào hình dáng đang được in sâu xuống nền cát, Tam Ngưu dễ dàng nhận ra một là do đế giày tây để lại, còn dấu kia là của một đôi cao gót đế nhọn.



Đôi mắt Tam Ngưu nhìn dọc theo phương hướng di chuyển của dấu tích ấy, cậu ta đứng dậy, liền thấy nó vừa hay mất dạng sau đoạn cua phía trước.



Cậu ta chợt cười, khe khẽ cất giọng: "Xem ra lần này không cần tốn sức quá nhiều cũng một lần tóm gọn cả ba người. Theo hướng này, chia ra tiếp tục lục soát cho tôi."



"Anh...chân...chân em đau quá!"



Giọng Du Nhĩ Lợi khẽ kêu lên một cách đứt quãng. Cô ta ngã quỵ xuống đất, ôm chân thở hồng hộc. Liêu Tống nhìn xuống, quả thực tình trạng của Du Nhĩ Lợi đang rơi vào bất tiện vô cùng.



Hai chân bị gò bó trong đôi giày cao gót phải vận động liên tục nhiều giờ liền khiến toàn bộ bàn chân đều đã sưng rộp rướm máu. Hắn cúi xuống, tháo phăng đôi giày chết tiệt kia sang một bên, xốc lấy thân thể Du Nhĩ Lợi, hắn trấn an: "Cố gắng một chút, qua hết đoạn đường này là đến nhà rồi..."



Nói xong, Du Nhĩ Lợi đã bị Liêu Tống đỡ lấy rồi kéo cô tiếp tục chạy thật nhanh về phía trước. Hai đôi chân mỏi nhừ đang cố sức trốn thoát khỏi bóng đêm dày đặc. Nhưng nó chẳng khác gì một thứ vô hình hung ác, cứ không ngừng bám lấy cả hai người bọn họ.



Đến khi tưởng chừng như sắp bị màn đêm đó nuốt chửng, Liêu Tống mới thở hắc một hơi thật mạnh. Hắn gục mặt xuống đất, thở hồng hộc.



Phía trước một đoạn, chính là nhà của hai anh em hắn. Bên trong hiện tại đã tắt đèn tối om.



Hắn thở muốn hụt hơi, gấp rút nói: "Ở yên đây..."



"Đừng mà, em không muốn ở đây một mình!" giọng Du Nhĩ Lợi khẽ kêu lên. Cô ta níu ống tay áo Liêu Tống, dùng chút sức mọn mà kéo kéo.



Liêu Tống nhíu mày, hắn gỡ bàn tay đang cố nắm lấy mình ra mà gằn giọng: "Thấy bụi cây đó không? Ở yên trong đó, nấp cho kĩ. Anh vào trong, đón mẹ ra đây. Sẽ nhanh thôi!"



Du Nhĩ Lợi nước mắt tuôn ra ướt đẫm, ánh nhìn sợ hãi đảo quanh một vòng. Mặc dù bất an đến cùng cực nhưng vẫn phải làm theo. Cô ta nhanh chân chạy vào một bụi cây dại gần đó, ngồi thụp xuống đất, không ngừng run rẫy.



Khi thấy Du Nhĩ Lợi đã trốn kĩ, Liêu Tống mới bắt đầu đi về phía căn nhà. Hắn cẩn thận nhìn trước ngó sau, men theo hàng rào tre mà tiền gần hơn về phía cửa. Đến lúc chỉ còn vài bước chân nữa hắn sẽ có thể bước vào trong, thì bất chợt từ phía xa, dường như đang có người đi đến.



Liêu Tống lập tức lùi lại, trốn hẳn sau một góc cây to. Ở khoảng cách này, hắn hoàn toàn thấy rõ những kẻ đang đi vào bên trong là ai.



"Tam Ngưu!"



Hắn nhỏ giọng thốt lên khi nhìn thấy kẻ dẫn dầu. Tam Ngưu đá toang cửa chính, kéo theo đàn em đi thẳng vào trong nhà. Ngay sau đó vài giây, truyền đến tai Liêu Tống hắn là tiếng la hét thất thanh của một người đàn bà.



Mà kinh khiếp hơn, hắn nhận ra đó là tiếng của mẹ hắn.




Tất cả mọi chuyện đã đến lúc phải một lời nói rõ. Giang Triết Mỹ cô không thể nhìn mọi việc bằng đôi mắt tầm thường cùng cái suy nghĩ đơn giản đó nữa. Cô nhất định phải hỏi cho ra chuyện!



Giang Triết Mỹ xoay lưng muốn rời khỏi, nhưng cô chợt nhớ ra mình còn bỏ sót điều gì đó. Cô mới quay trở lại mà hỏi: "Còn Trạch Lam, chị ấy ổn chứ?"



Đàm Chiêu vẫn ngồi đó, anh đáp: "Sức khoẻ vẫn tốt nhưng tinh thần không ổn định. Thứ cô ấy cần chỉ còn là thời gian!"



Giang Triết Mỹ nghe vậy, trong lòng cũng có chút yên tâm. Trước khi rời đi, cô vẫn không quên nói như căn dặn: "Vậy nhờ anh, chăm sóc cho mẹ con họ. Còn cả Tôn Nghị và Tố Dĩ Dĩ...tất cả bọn họ, trông cậy ở anh!"



[...]



Trong dinh thự của Giang Triết Hàn, bên dưới tầng hầm, liên tục truyền ra những âm thanh kêu khóc đầy ghê sợ. Trong bốn bức tường bê tông màu xám đậm, Giang Triết Hàn đứng ở giữa. Dưới chân hắn, là Liêu Tống đang quỳ gục mặt.



Gương mặt Liêu Tống sưng tấy, miệng đầy máu tươi. Toàn thân cũng không khá hơn là bao, bị đánh đến mức người không ra người, ma không ra ma.



"Mày hiểu rõ cái giá phải trả cho sự phản bội là ra sao mà đúng không Đại Liêu?"



Giọng Giang Triết Hàn lạnh lẽo cất lên. Hai bàn tay lúc này hơi siết lại, cả các đốt xương ở mu bàn tay cũng đã đỏ ửng. Rõ ràng, hắn đã dùng rất nhiều sức lực ở tay để ra đòn. Nhìn vào độ thương tích trên người Liêu Tống cũng đủ biết hắn đã ra tay mạnh đến mức nào.



Liêu Tống thực sự gần như đã bị kiệt sức, hắn không thể trụ được nữa, cả thân người một lúc ngã quỵ. Đôi mắt hắn đờ đẫn, tầm nhìn cũng mù mịt tồi tệ. Hình ảnh trước mặt hắn không thể nhìn rõ, chỉ biết đưa tay ra trước mơ hồ tìm kiếm.



Hắn nắm lấy ống quần của Giang Triết Hàn, năm ngón tay đầy máu cố sức níu chặt. Hắn khó khăn nói: "Tứ thiếu...là tôi sai! Van xin ngài...thả...bọn họ đi..."



"Thả!?"



Giang Triết Hàn ngắn gọn hỏi. Trong ánh mắt hiện giơ đã kéo đến hàng vạn lần phẫn nộ. Hắn cầm khẩu súng quay sang kề ngay vào trán Du Nhĩ Lợi đang bị ép quỳ dưới sàn.



Tức giận gầm lên: "Được! Tao sẽ thả...nhưng là sau khi tao bắn vỡ sọ cô ta!"



"Đừng..." giọng Liêu Tống đau đớn kêu rên. Hắn cố dùng chút sức lực còn lại, gượng người ngồi dậy rồi quỳ dưới chân Giang Triết Hàn.



"Tôi xin ngài...để bọn họ sống! Ngài...giết tôi...là đủ rồi..."



Giang Triết Hàn chợt cười, âm thanh nhỏ nhặt vang lên thật ngắn rồi vụn vặt vỡ ra. Để lại trong bầu không khí một sự tàn khốc rùng mình.



Hắn di chuyển nòng súng sang đầu Liêu Tống, hắn nói: "Mày nghĩ tao sẽ không nỡ giết mày?"



"Cạch" một tiếng.



Thứ âm thanh phát ra từ khẩu súng thực sự khiến Liêu Tống không tránh khỏi sợ hãi. Ai mà không nhận ra, đó là tiếng mà Giang Triết Hàn vừa lên đạn cho khẩu súng ngắn trong tay hắn.



"Kết thúc rồi Đại Liêu!"