Ám Hương

Chương 92 :

Ngày đăng: 21:26 20/05/20


Gần 11 giờ đêm, bên ngoài sở cảnh sát bỗng nhiên có một đoàn xe kéo đến. Chiếc xe sang trọng dẫn đầu đổ lại ngay trước cổng, hai viên cảnh sát trực đêm mới nhanh chân đi đến.



Gõ vào kính xe hai cái, viên cảnh sát nghiêm giọng nói: "Xin vui lòng trình diện!"



Lúc này, kính xe mới từ từ hạ xuống. Tam Ngưu ngồi ở hàng ghế trước, làm ra bộ mặt thiện chí mà cất giọng cười cười: "Sếp à! Người quen, người quen cả thôi. Đừng làm căng thẳng như vậy chứ?"



Viên cảnh sát kia vẫn giữ nguyên thái độ, anh ta lần nữa nói như mệnh lệnh: "Xin vui lòng trình diện giấy tờ."



Nét mặt Tam Ngưu thay đổi, ánh mắt cũng khác hẳn lúc ban đầu. Cậu ta vừa tính nổi giận muốn mắng người thì từ phía sau, Giang Triết Hàn lại lên tiếng. Giọng nói nghe qua có vẻ rất điềm tĩnh.



"Tam Ngưu, đừng thất lễ ở đây!"



Nói xong, Giang Triết Hàn liền đưa chứng minh thư của mình ra phía cửa xe. Viên cảnh sát cầm lấy, cũng đồng thời nhìn rõ gương mặt ai đó đang ngồi ở bên trong xe.



Dường như vẫn chưa tin vào mắt mình, viên cảnh sát căng mắt nhìn vào thứ mình đang cầm trong tay. Trong vài giây ngắn ngủi, viên cảnh sát ấy đi từ nghiêm túc sang dè dặt. Tay anh ta hơi run, đưa trả lại tấm thẻ cho Giang Triết Hàn mà gượng cười: "Thì ra là Tứ thiếu. Thật ngại quá, tôi đã làm khó ngài rồi! Thành thật xin lỗi ngài!"



"Không sao!" Giang Triết Hàn đáp, nét mặt cương nghị bị khuất một chút trong bóng tối. Hắn nhếch môi nói tiếp: "Có là ai đi chăng nữa thì tôi cũng là một công dân của đất nước này. Các vị đây lại là cảnh sát, cũng có nghĩa vụ của mình. Tôi cũng vậy..."



Viên cảnh sát gật gật đầu, cố cười mà nói: "Tứ thiếu rộng lượng bỏ qua sự thất lễ vừa rồi chúng tôi đã biết ơn lắm rồi. À...mạn phép hỏi ngài đã trễ thế này rồi còn đến đây. Không biết có việc gì quan trọng?"



"Tôi có việc muốn nói riêng với cảnh sát trưởng Hồ." Giang Triết Hàn đáp.



Viên cảnh sát tiếp tục gật đầu rồi gấp gáp nói: "Không làm mất thời gian của ngài nữa."



Vừa nói, viên cảnh sát vừa ra hiệu cho người khác mở cổng. Chiếc xe của Giang Triết Hàn chậm rãi lướt qua tầm mắt của anh ta rồi tiến thẳng vào trong.



Lúc này, người đồng nghiệp kế bên mới lên tiếng: "Này, anh làm gì mà căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi vậy hả?"



Đưa tay lau đi vầng trán thoáng ướt, viên cảnh sát kia mới nói: "Cũng may ngài ấy không chấp nhất việc chúng ta cản trở. Không thì tôi với cậu chuẩn bị bị giải ngũ..."



"Nghiêm trọng vậy sao? Mà người đó, tôi cũng biết anh ta. Xuất hiện dày đặc trên báo kia mà...nhưng có nhất thiết đến cảnh sát cũng phải sợ anh ta ư?" người đồng nghiệp đáp lại bằng giọng bất mãn.



Viên cảnh sát hơi nhíu mày lại, anh ta khẽ nói: "Có lẽ cậu mới vào nên còn một số chuyện chưa biết đúng không? Cậu có biết là sở cảnh sát của chúng ta từ lâu đã nhận không biết bao nhiêu hậu thuẫn từ phía Giang gia. Đến cả bộ trưởng còn phải nhường Giang gia vài phần nói gì đến chúng ta!"



Phía trên lầu một, Hồ Vĩ Thông đang ngồi bên bàn làm việc, mắt chăm chú nhìn vào mớ báo cáo của một viên cảnh sát về vụ buôn lậu ma tuý ngầm lớn nhất hiện nay.



"Rốt cuộc tên cầm đầu là kẻ như thế nào? Đã bao nhiêu lâu rồi vẫn không tra ra được một chút thông tin nào kia chứ?"



Hồ Vĩ Thông nóng giận mắng một câu, tay gấp lại số báo cáo vừa xem qua. Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Hồ Vĩ Thông mệt mỏi ngồi ngã lưng ra sau, tay xoa xoa tâm trán mà nói: "Vào đi."



Một viên cảnh sát trẻ bước vào, nghiêm chỉnh đưa tay hành lễ với cấp trên rồi nói: "Thưa sếp, có người muốn gặp ngài."
Suýt chút nữa thôi, điếu xì gà trên tay anh đã bị rơi mất. Tia mắt dần đi vào kinh ngạc rồi lại nhanh chóng chuyển sang hoang mang. Bàn tay bắt đầu siết đến run lên, ván này anh thực sự đã bị đánh bại.



Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nhanh đến mức anh không kịp ứng phó. Một cái nhíu mày đầy dã tâm của anh, đã làm cho bọn thuộc hạ có dấu hiệu muốn hành động.



Ngay trong thời khắc căng thẳng nhất, thì từ bên ngoài đã có một tốp cảnh sát nữa tiến vào. Hơn hết, trong tay bọn họ chính là những tên thuộc hạ mà Tá Đằng đã bố trí riêng để giúp Giang Cẩn Quỳ tháo chạy.



Nhưng tại sao, mọi chuyện lại thành ra thế này?



Hồ Vĩ Thông bật cười, nét đắc thắng trên mặt ông bây giờ có lẽ là nét mặt ngời sáng nhất kể từ lúc ông nhận lệnh theo dõi đường dây ma tuý ngầm của Giang Cẩn Quỳ.



Ông nhìn về phía kẻ đang rơi vào thất thủ, vẫn tỏ ra điềm đạm mà nói: "Ngài Dylan, tốt hơn hết ngài nên hợp tác. Khu vực quanh đây chúng tôi đều đã phong toả cả rồi, ngài đừng cố dùng kế chống đối nữa."



Bên ngoài, cách căn biệt thự khoảng gần mười mét. Giang Triết Hàn ngồi trong xe, thoải mái lắng nghe bản giao hưởng Eroica bất hữu mà hắn yêu thích nhất.



Ngón tay để trên đùi khẽ nhịp theo giai điệu, mắt nhắm lại nghiền ngẫm theo từng âm thanh tuyệt đỉnh.



Một lát sau, hắn mới nhìn thấy phía cổng căn biẹt thự, Giang Cẩn Quỳ đang bị áp giải ra xe. Trông thấy cảnh tượng ấy, trong mắt Giang Triết Hàn xuất hiện hai tia mâu thuẫn xung đột cực kì.



Hắn một mặt thấy hả dạ, nhưng cũng một mặt thấy nặng lòng. Nếu Giang Cẩn Quỳ không ép hắn, hắn cũng không thể nào đủ nhẫn tâm để đối xử với anh ruột của mình như vậy.



Tuy nhiên, ngay giây phút nhận ra Giang Cẩn Quỳ đang cố gắng nhìn kĩ về phía mình. Giang Triết Hàn lại thay đổi khác hẳn.



Hắn chậm rãi đưa bàn tay qua lại hai lần, rồi làm như muốn chào hỏi người ở phía xa. Môi hắn nhếch cười đầy ngạo mạn, nét mặt lộ rõ sự đắc ý kiêu căng.



Giang Cẩn Quỳ gần như nổi điên, rốt cuộc anh đoán không sai, mọi chuyện chính là do Giang Triết Hàn sắp đặt. Anh muốn lao khỏi vòng vây cảnh sát mà nhào về phía hắn, nhưng đó chẳng phải là cách anh xử trí sự việc.



Anh giữ nét bình tĩnh, cố gắng đè nén cơn giận đang cháy lớn xuống lồng ngực. Dùng sự thản nhiên để cố tình che đậy tâm trạng thảm hại. Anh chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào hắn, rồi theo sự áp giải của hai viên cảnh sát phía sau mà ngồi vào trong xe.



Khi những bóng đèn xe đó khuất dần sau lối cua, Tam Ngưu mới lên tiếng nói: "Tứ thiếu, tôi nghĩ con người như anh ta sẽ không dễ dàng chịu khuất phục như vậy đâu! Ngài vẫn nên cẩn trọng..."



Lời nói của Tam Ngưu không dễ gì đọng lại trong đầu hắn. Giang Triết Hàn hắn lẽ nào không hiểu rõ tính cách của anh trai mình. Chỉ điểm để cảnh sát bắt giữ Giang Cẩn Quỳ, từ ban đầu hắn đã tính chỉ là bước đầu cầm chân. Ở trong tù, ít nhiều sẽ giảm đi sự thao túng bên ngoài của anh.



Ít nhất là trong khoảng thời gian khủng hoảng này, mọi thứ cần phải được an toàn để sắp xếp lại tất cả.



Nhưng bất chợt, trong đầu Giang Triết Hàn bỗng dưng vụt qua một tia hoài nghi. Hắn cơ hồ nhìn về phía biệt thự, ban nãy khi năm chiếc xe kia rời đi, hắn chỉ thấy được Giang Cẩn Quỳ và Tá Đằng cùng các tên thuộc hạ bị giải đi.



Có lẽ, vẫn còn thiếu một người...



"Ngô Quân Nhu đâu?"