Ám Hương

Chương 97 :

Ngày đăng: 21:26 20/05/20


"Giang Triết Hàn!" giọng nói quen thuộc của ai đó khẽ vang lên, Giang Triết Hàn chợt thấy bản thân đang đứng đơn độc trong bóng đêm dày đặc, xung quanh hắn chẳng thể thấy được gì ngoài một màu tối đen như mực.



"Trạch Lam!" hắn mơ hồ gọi lấy cái tên mà mình tham luyến nhất, hoang mang nhìn khắp một vòng. Bất chợt từ phía xa, hắn thấy Trạch Lam đang đứng yên ở một chỗ, trên người mặc chiếc váy trắng tinh dài chạm gối.



"Trạch Lam!!!" Giang Triết Hàn lần nữa gọi to, hắn nhanh chân lao thẳng về phía ấy, mở rộng vòng tay ôm trọn thân ảnh nhỏ bé kia vào lòng.



Cánh tay hắn siết chặt cơ thể Trạch Lam, lưu luyến chẳng muốn rời bỏ. Ánh mắt hắn sâu thẳm nặng nề, lại đọng lên chút gì đó ươn ướt. Hắn hôn vào vai, hôn vào cổ, rồi lại hôn vào tóc cô. Hắn vẫn ra sức ôm ghì lấy cô, như thể hắn sợ nếu lỡ tay buông ra, cô sẽ chẳng khác gì một ngọn gió sẽ bay đi mất.



Nhưng quả thật, thân thể trong tay hắn lại tồn tại ở một dạng như gió như mây. Hai cánh tay hắn không thể cảm nhận được gì từ cô nữa, chỉ thấy nhẹ tênh, trống rỗng.



"Không...đừng...đừng đi...Trạch Lam...em đừng rời xa tôi...." Giang Triết Hàn điên loạn tìm kiếm một cách vô vọng. Trong bóng tối, hắn chẳng nhìn thấy dáng hình của Trạch Lam, chỉ có mỗi mình hắn, ôm trái tim đã vỡ nát mà gục xuống gào khóc.



"Trạch Lam...Trạch Lam...đừng đi...đừng!!" Giang Triết Hàn bừng tỉnh, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.



Hắn nhìn lại không gian xung quanh, mới nhận ra vừa rồi hắn đã bị nhấn chìm vào một cơn ác mộng đầy khủng khiếp. Trong cơn ác mộng đó, Trạch Lam đã rời xa khỏi hắn.



Giang Triết Hàn khép mắt thở dài một hơi, sắc mặt mệt mỏi vô cùng. Nhưng bất chợt, hắn nhìn lại tình trạng cơ thể mình mới phát hiện điều bất thường. Toàn thân hắn gần như đầy rẫy vết thương, cử động một chút liền truyền lên cảm giác đau nhức ê ẩm khắp mọi nơi. Hắn đưa cổ tay phải lên quan sát, nơi này có lẽ là nặng nhất mới được băng bó kĩ càng như vậy.



Ánh mắt hắn mơ hồ hẹp lại, trong nhận thức bắt đầu hình thành một loạt hình ảnh đáng sợ. Ngay khi hắn kinh hãi trở về với hiện thực tàn khốc, thì bên ngoài, Tôn Nghị mới bước vào.



Nhìn thấy hắn, Tôn Nghị liền vội hỏi: "Triết Hàn, anh tỉnh rồi! Thế nào...cảm thấy ổn chứ? Để tôi gọi bác sĩ vào kiếm tra lần nữa..."



Nhưng khi Tôn Nghị vừa mới xoay lưng, thì Giang Triết Hàn lại chợt hỏi: "Trạch Lam đâu?"



Bước chân Tôn Nghị lập tức khựng lại khó hiểu, trong vài giây, anh nhất thời không dám quay mặt đối diện với Giang Triết Hàn. Anh biết, hiện giờ gương mặt lãnh khốc đó của hắn...đang đáng sợ ra sao!



Tôn Nghị thực sự không biết phải nên trả lời câu hỏi này của hắn như thế nào. Cách đây vài tiếng, khi anh cùng đám thuộc hạ đuổi đến đoạn đèo dốc ấy, anh đã thấy chiếc xe của Dương Hoằn nằm biến dạng ở bên vách đá. Còn Giang Triết Hàn lúc ấy, rất may được anh nhanh tay nắm lại kịp thời. Nếu không, có lẽ đến cả hắn cũng đã bị rơi thẳng xuống vực thẳm bên dưới.



Giây phút đó, Giang Triết Hàn gần như đã bị nỗi đau làm cho điên loạn. Hắn được Tôn Nghị kéo lên khỏi vách núi, nhưng lại mất trí mà muốn lao mình xuống thêm một lần nữa. Hắn luôn miệng kêu gào lấy tên Trạch Lam, mặc cho Tôn Nghị và đám thuộc hạ đang cố giữ chặt lấy mình. Hắn mạnh tay chống đối, đến mức cả người ngã khuỵu xuống mặt đất. Hai đầu gối bị hắn chà sát xuống đất đá đến rách nát, cả lòng bàn tay cũng bị phồng rộp vì liên tục cào mạnh xuống đất. Hết cách, Tôn Nghị chỉ còn biết bất đắc dĩ đánh cho hắn ngất đi, sau đó mới thuận lợi mà mang về bệnh viện.
[...]



Khu vực ngoại thành, huyện Mật Vân. Cách thủ đô Bắc Kinh khoảng 85 km về hướng đông bắc.



Hiện giờ đã là rạng sáng, mặt trời đã bắt đầu ló dạng sau những dãy núi đồ sộ. Những chuyến tàu trở về sau một tháng ra khơi ở vùng biển lớn, các ngư dân thả neo, thu dọn đồ đạc trên tàu cho gọn gàng.



Lúc này, đột nhiên trên một con tàu, vang lên tiếng kêu thất thanh của một người đàn ông: "Mọi người...phía...phía bên kia...có phải là có người hay không?"



Vừa nói, người đàn ông ấy vừa đưa tay chỉ về phía bãi đất gần đó. Những ngư dân khác nghe thấy cũng liền nhìn theo hướng tay của ông ấy, ngay lập tức có một người khác thốt lên đầy cả kinh: "Là người...là có người đấy...mau lên, xuống xem thế nào!"



Một toáng ngư dân nhanh chân kéo nhau chạy ùa về vị trí đáng ngờ, ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, trước mặt họ là một cô gái đang nằm bất tỉnh trên khúc cây to. Nhìn vào có vẻ cô gái này đã bám vào khúc cây rồi trôi dạt đến tận đây, nhưng nhìn vào tình trạng chẳng biết là còn sống hay đã chết.



Một thanh niên vội vàng ngồi xuống ngay bên cạnh, anh cẩn thận nắm lấy thân người cô gái mà lật cô trở lại, đặt cô nằm xuống một cách ngay ngắn. Cô gái này rất trẻ, nhìn sơ, đoán chắc chỉ tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Trên người mặc bộ quần áo đơn giản, nhưng đã bị rách nát khá nhiều ở phần tay và chân.



Không đắn đo, thanh niên ấy khẩn trương tiến hành sơ cứu tại chỗ. Hai bàn tay xếp chéo ấn lên lồng ngực của cô gái, đều đặn lặp lại nhiều lần kèm theo là những lần hô hấp nhân tạo. Người đứng xung quanh, ai ai cũng hồi họp chờ đợi một kết quả khả quan. May thay, mọi chuyện không tồi tệ thêm...



"Tỉnh...tỉnh lại rồi!" một người trong đám vui mừng reo lên khi thấy cô gái kia ho sặc sụa, miệng liên tục nôn ra rất nhiều nước.



Cả đám người, ai ai cũng đồng loạt vỗ tay, một người vỗ lên vai cậu thanh niên tài giỏi kia mà tấm tắc khen ngợi: "Bách Thâm, cứu được rồi! Làm tốt lắm!"



Bách Thâm không nhận lời khen ấy, chỉ lắc đầu khéo léo muốn từ chối. Anh đỡ lấy đầu cô gái vừa mới tỉnh dậy, nhỏ giọng hỏi: "Cô gái, có nghe tôi nói không?"



Trước mắt, Trạch Lam chỉ mơ hồ nhìn thấy một gương mặt nam nhân, nhưng lại hết sức mờ nhạt không rõ. Trong đầu, hệt như còn vang lên tiếng sóng biển. Đám người đang đứng bao vây quanh cô, cứ xoay tròn không ngừng. Cô thực sự choáng váng, mệt mỏi không tả được.



"Tôi...tôi..."



"Cô gái...cô làm sao vậy? Tỉnh...tỉnh dậy đi!" Bách Thâm hốt hoảng gọi to, cô gái trên tay anh lại lần nữa bất tỉnh nhân sự. Anh nhấc bổng cơ thể cô lên, gấp rút chạy nhanh đưa cô đến bệnh viện.