Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng

Chương 18 : Nghịch Thiên - Đồ Thần

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Càng lúc Tam Tiền Tam càng cảm thấy bản thân dần trở nên nôn nóng bất an. Giống như một ngọn lửa luôn nhảy nhó trong cơ thể nàng, muốn đốt cháy lí trí của nàng. Kể cả những lúc cùng với Ren Hi, những bất an đó không chỉ không bị tình dục xua tan, mà lại càng thêm nặng nề.



Hình như có điều gì đó sắp xảy ra.



Ren Hi cũng nhận ra sự kì lạ của nàng. Đôi lúc khi hắn thức giấc giữa đêm khua, trên trán Tam Tiền Tam luôn hiện ra ánh sáng năng lượng nhè nhẹ lưu động. Hắn tìm thấy những sợi tóc với số lượng càng lúc càng nhiều thêm, cơ thể nàng cũng dần có những phản ứng vô cùng khó chịu, ánh sáng năng lượng đôi lúc cũng bộc lộ.



Đây là sức mạnh tự động phản ứng với nguy hiểm.



Nàng sẽ gặp nguy hiểm?



Ren Hi một mặt đem Tam Tiền Tam chăm sóc bù lại dinh dưỡng, một mặt khép kín vòng bảo vệ của Hắc sâm lâm, đem căn phòng nhỏ của nàng bọc kĩ thành từng lớp từng tâng lô cốt vững chắc.



Thế nhưng 1 tuần sau, thể trạng Tam Tiền Tam càng lúc càng chuyển biến tệ hại, năng lượng xanh lam cuồng bạo trong không khí chỉ chờ bùng nổ. Ren Hi nhìn Tam Tiền Tam suy yếu nằm trên giường, chỉ có thể cố gắng hết sức chăm sóc nàng.



Cho đến khi...



“Ầm!”



“Ầm!”



“Ầm!”



Sau ba tiếng nổ liên tiếp, những sinh vật thường ngày sinh sống trong Hắc sâm lâm đều điên cuồng run rẩy. Năng lượng tự nhiên đầy tính thuần khiết này khiến chúng vô cùng sợ hãi.



Ren Hi dịu dàng lau khô mồ hôi cho Tam Tiền Tam, thở dài một tiếng. Thần Phạt, cũng nên kết thúc đi thôi.



...



Elena kết thúc sinh mạng của một tên hắc tinh tinh xấu xí, ánh mắt sùng bái nhìn về phía tấm lưng cao lớn phía trước. Hắn chỉ cần 1 bàn tay đã nghiền nát một bầy dị năng giả hắc tinh linh, đây là sức mạnh, sức mạnh chân chính.



Hắn, là kẻ mà mọi tinh linh đều ngưỡng mộ.



Dị năng giả cấp S!




Bà ta nhân từ, nhưng cũng tàn nhẫn.



“Không sao mà. Ta không sao. Chỉ là... có chút buồn ngủ mà thôi.” Phương Lâm yếu ớt thở dài, cơ thể dần trở nên lạnh ngắt, tầm mắt cũng có chút trở nên mơ hồ. Ông ôm lấy Tam Tiền Tam, dúi nàng áp vào ngực mình.



“Con gái của ba, về Lạc Tâm, ba biết con muốn làm gì.... Hộc... chỉ cần có ba ở đây... chắc chắn sẽ cứu được con gái của ba... Nhưng mà... hah... lần này chỉ có thể để con tự lực cánh sinh rồi...” Đối với Phương Lâm, ông nuối tiếc nhất là việc không thể tìm ra cách cải thiện tình hình của con gái mình.



“Ầm!” Sấm sét chớp nhoáng, cơn mưa trút xuống dữ dội.



Ren Hi sau khi đột phá thì ngã xuống mặt đất, yếu ớt ngất đi. “Tam...”



Phương Lâm cảm nhận được nhịp tim đang chậm dần, vội vàng ôm lấy gò má Tam Tiền Tam, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào trán nàng. Từ ngón tay ông, một nguồn sáng tiến vào đầu nàng, mọi thông tin cuồn cuộn đổ vào, Nghịch Thiên Giả, Đồ Thần Giả...



“Cố gắng lên... nghịch thiên... con gái của ta... chắc chắn sẽ... nghịch thiên...” Phương Lâm hôn lên trán Tam Tiền Tam, khô khốc cười một tiếng, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, đồng tử hoàn toàn tan rã.



“Ba...” Tam Tiền Tam gục đầu xuống ngực Phương Lâm. “... tinh linh... tinh linh... tinh linh!!!”



“A!!!!!!!!” Nàng ôm chặt lấy thân xác lạnh ngắt của Phương Lâm, từng hạt nước mắt màu xanh lam chảy xuống. Lần đầu tiên, từ khi Tam Tiền Tam được sinh ra, nàng khóc.



“Nữ Thần Tự Nhiên! Nữ Thần Tự Nhiên! Ta sẽ nghịch thiên! Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi ngã xuống dưới lòng bàn chân ta, tế sống cho ba ba của ta!!!”



Ren Hi cố gắng mở ra mí mắt, thế nhưng hắn mệt mỏi đến bất lực, chỉ có thể vô vọng nhìn theo bóng lưng cứng rắn rời đi kia.



“Đừng... đừng... rời đi tôi...”



============



Đọc rời hai chương thì mất cảm xúc, cho nên cá viết luôn hai chương liền cho máu.



Sorry vì khiến cả nhà đợi lâu. Tiếp theo, xì poi:



“Không... không... không thể nào!!!”