Âm Mưu Của Nữ Phụ, Mẹ Kế Đến Đây

Chương 112 : Tiền Tiểu Tam và Tam Tiền Tam

Ngày đăng: 14:41 18/04/20


Thế nhưng Tinh thần khống hệ lại khác với những hệ khác hoàn toàn.



Nó không liên quan đến gien, đồng thời lúc mẹ kế xuyên đến đây cũng không hề mất đi mà còn mạnh lên.



Nói đến chuyện này thì còn phải nhớ đến ngày kia.



Khi mà mẹ kế chỉ là một cô gái bình thường, là một sinh viên chăm chỉ với bao ước mơ hoài bão của bản thân.



Thế nhưng một vụ bắt cóc đã diễn ra. Lí do, không ai biết.



Hôm đó là bắt đầu cho những ngày cuối cùng mà Tiền Tiểu Tam tồn tại.



"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi tới đây?" Tiền Tiểu Tam hoảng hốt nhìn những kẻ mặc áo blue trắng, khuôn mặt bị che khuất sau lớp khẩu trang tỏa ra những ánh sáng lạnh lẽo tâm can.



Sau đó là những ngày lặp đi lặp lại. Một cơn ác mộng không có hồi kết.



Bọn họ liên tục thử nghiệm những chất còn chưa rõ tên trên cơ thể cô. Tại sao lại là cô? Bởi một lí do rất buồn cười, cô đặc biệt.



Đầu tiên là cơ thể bốc cháy, tiếp theo là tan ra thành nước.



Hoàn toàn biến thành một khối băng.



Rã ra tựa như bùn đất.



Hay là bị móc ra từng chiếc xương, từng miếng thịt để nghiên cứu tại sao cơ thể này có thể cường hãn đến mức này. Bởi kể cả móc trái tim cô ra, nó vẫn đập thình thịch trong lòng bàn tay, bóp nát nó, nó lại từ từ lành lại.



Lúc đầu là bỏng rát, là đau đớn tới tận linh hồn, sau đó chỉ là hơi nhói lên, tê tê, hơi ngứa, rồi hoàn toàn không còn một tia cảm giác.



Cô đã đánh mất thứ quan trọng nhất của con người - cảm xúc.



Bỏ mặc bọn họ loay hoay tìm tòi, bới móc đến từng giọt máu, từng cái xương, miếng thịt trong cơ thể. Trong tâm của cô chỉ là một mảnh phẳng lặng, trước mắt chỉ là một chiếc đèn mổ phóng to mà thôi. La hét? Có ích gì?



Dần dần, Tiền Tiểu Tam cũng có thể nhận ra được, bản thân mình đang đánh mất đi từng thứ một - những thứ mà một con người cần có. Chúng đang biến mất đi. Cảm giác, tình cảm, ham muốn...



Có lẽ bây gìơ nàng đã thực sự trở thành quái vật rồi a. Cả cơ thể lẫn tâm hồn, đều nói lên điều đó.




Thực ra không phải cô quan tâm chuyện này, cô cũng chẳng thấy bọn họ có lỗi gì. Thậm chí cô còn phải cảm ơn bọn họ vì đã giúp cô cải thiện dị năng của mình nữa là. Thế nhưng, chấp nhất của Tiền Tiểu Tam cô vẫn nhớ kĩ trong đầu, mặc dù cô đã quên mất tại sao nó lại xuất hiện ở đấy. Tại sao lúc đó Tiền Tiểu Tam lại hận bọn họ đến thế? Cô thật sự không hiểu, cũng quên mất rồi.



Thứ còn lại, chỉ là chấp nhất mà thôi. Phá hủy, tàn sát hết tất cả. Đó chính là ý nghĩ đã luôn đeo bám, mọc rễ trong tâm trí Tiền Tiểu Tam suốt 5 năm trời. Nếu cô không thực hiện nó thì nó cũng sẽ đeo bám trong đầu cô khiến cô khó chịu. Vậy nên, phải đem chỗ này, biến thành phế tích như mong muốn của Tiền Tiểu Tam.



"Bùm!!!"



Khu nghiên cứu kéo dài 1 km hoàn toàn biến mất. Không một ai sống sót.



Bên cạnh khu phế tích, cô gái lạnh lùng đứng đó, tự hỏi về cuộc sống sau này của bản thân. Trí tuệ siêu việt nhất nhân loại đã đem ra cả ngàn sự so sánh, nhưng nó lại đem lại đáp án là [không xác định].



Bởi con người làm sao mà đoán được tương lai. Cứ cho là chúa đi, ông ta cũng chẳng đoán được bản thân mình cũng bị người ta bán đứng.



Thế rồi một trong một ngàn suy nghĩ khiến cô gái động lòng.



MÔ PHỎNG TIỀN TIỂU TAM.



Tại sao lại là mô phỏng? Vì cô không phải Tiền Tiểu Tam nữa.



Nếu là mô phỏng, vậy thì cô sẽ là gì. Gọi là Tam Tiền Tam đi.



[Một thời gian sau]



"Tiểu Tam, em đem bản thảo ngay cho chị!"



"Vâng, vâng~"



*mô phỏng Tiền Tiểu Tam: Tạo ra một nhân cách thứ 2 mang tên Tiền Tiểu Tam dựa vào ký ức của Tiền Tiểu Tam, đồng thời mô phỏng cảm xúc của một con người bình thường đặt vào nhân cách giả đó.



Việc mô phỏng cảm xúc này chỉ có thể áp dụng cho nhân cách Tiền Tiểu Tam bởi Tam Tiền Tam không hề có những cảm xúc đó trước kia để mô phỏng.



Tiền Tiểu Tam chỉ là một nhân cách giả được tạo nên, tuy nắm quyền chủ động thân thể nhưng nó chỉ là một mặt khác của Tam Tiền Tam, không phải con người thứ 2 trong Tam Tiền Tam.



Tiền Tiểu Tam trên chỉ là sự mô phỏng, không phải Tiền Tiểu Tam thật sự.*