Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 11 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Dưới sự thúc giục của Diệp Minh Tâm, nhân viên quản lý của tòa nhà rất nhanh đã lấy ra chiếc

chìa khóa, khi bọn họ sắp mở cửa đi vào thì Hạ Tuyền dùng sức đẩy Lệ

Tịnh Lương ra, nhanh chóng chạy về phía cửa sổ, mở ra rồi nhảy ra ngoài.



Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt cánh cửa được mở ra.



Lệ Tịnh Lương ngồi dựa vào ghế sô pha, nhìn lướt qua cánh cửa sổ kia, rồi

bình tĩnh dời tầm mắt tới cửa ra vào, đối với khuôn mặt đầy tức giận của Diệp Minh nói: “Mệt mỏi, đang nghỉ ngơi ở đây một lát, làm gì mà ầm ĩ

kinh khủng vậy?”



Diệp Minh Tâm chạy vào trong phòng rồi kiểm tra

xung quanh, nhưng mà lại không tìm thấy bóng dáng của Hạ Tuyền đâu. Phía sau cô ta còn có Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ đi theo,khihai người không

nhìn thấy Hạ Tuyền vốn nên ở trong căn phòng này đâu, mà ngược lại vị

nhân vật lớn Lệ Tịnh Lương lại ở chỗ này, thì đều bị dọa sợ hết hồn.



Cái quỷ gì vậy???



Diệp Minh Tâm tìm hồi lâu vẫn không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt Lệ Tịnh Lương, chỉ thấy quần áo anh xộc xệch, đôi môi

mỏng đỏ lên, ánh mắt đày sương mù, rõ ràng chính là có quỷ, nhưng lại

không tìm được bằng chứng, cũng không tiện nói ra, chỉ đành nói: “Tại

sao khi nghỉ ngơi lại còn khóa cửa?”



Lệ Tịnh Lương chỉnh đốn quần áo một chút, thắt chặt cà vạt lại, mặt không đổi sắc nói: “Bởi vì không muốn bị cô quấy rầy giống như bây giờ.”



Sâu thẳm trong lòng Diệp Minh Tâm vẫn luôn rất hài lòng với vị hôn phu này, bởi vì anh chẳng

những có tiền lại còn có tài, hơn nữa cũng vô cùng anh tuấn, cô ta cảm

thấy không một người đàn ông nào có thể sánh được với anh.



Nhưng

mà bây giờ cô ta quả thật không hài lòng lắm đối với vị hôn phu này, bởi vì anh luôn là đối xử với cô ta không nóng không lạnh, thậm chí là có

chút dối trá.



“Lệ Tịnh Lương, anh thật sự cho rằng tôi là một kẻ ngu sao?”



Ánh mắt Diệp Minh Tâm sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi trắng

của anh, từng bước một đi về phía anh. Mắt thấy sắp xảy ra chuyện lớn,

Hứa Cách Phỉ vội vàng ngăn cản những phóng viên ở ngoài cửa, chỉ để lại

mỗi mình và Mã Nghĩ ở lại bên trong để canh giữ, không chớp mắt nhìn

chằm chằm vào hai người bên trong căn phòng.



“Đây là cái gì?!”



Diệp Minh Tâm cắn răng nghiến lợi chỉ vào cổ áo sơ mi của Lệ Tịnh Lương, ngón tay dính vết son đỏ có chút run rẩy.



Lệ Tịnh Lương cúi đầu liếc nhìn một cái, không khỏi bật cười, là vết môi son của Hạ Tuyền, còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.



Người phụ nữ này, ngay cả khi rời đi cũng không quên chém anh một đao.



“Hai người vừa mới nói, Hạ Tuyền đến đây gặp cha của tôi đúng không?” Sắc

mặt Diệp Minh Tâm cổ quái liếc nhìn Hứa Cách Phỉ một cái.



Hứa

Cách Phỉ không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa, Diệp Minh Tâm cũng

không để ý, cô ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Diệp Hân, Diệp Hân vừa mới tiếp điện thoại cô ta liền đi thẳng vào vấn

đề hỏi: “Cha, có phải cha vừa mới tới lễ ra mắt bộ phim mới không? Hơn

nữa còn ở trong căn phòng này gặp Hạ Tuyền?”



Diệp Hân trầm mặc trong chốc lát, rồi thừa nhận: “Đúng vậy, sao thế?”



Diệp Minh Tâm không có trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm vào Lệ Tịnh Lương nói: “Anh phản bội em.”



Môi mỏng của Lệ Tịnh Lương hé mở muốn nói gì, nhưng Diệp Minh Tâm lại giành trước nói: “Không sao, em tin anh!”



Câu trả lời của cô đã phá vỡ sự nhận thức của ba người ngay tại chỗ, bọn họ đều cho rằng cô ta sẽ giận dữ.
đứng tại chỗ suy tư một chút, không hề từ chối hay đuổi những truyền

thông kia đi, thậm chí còn thuận tiện cầm điện thoại di động lên gọi mấy cuộc điện thoại.



Rất nhanh, tin tức Hạ Tuyền bị người hâm mộ

biến thái tập kích khi đang quay quảng cáo từ thiện ở nông thôn liền

chiếm cứ trang đầu của mọi tờ báo, từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên các trang web cũng nhanh chóng trở thành tên của cô, sau đó chính là

”người hâm mộ biến thái “. Đối với chuyện mỹ nữ bị công kích khi đang

quay quảng cáo từ thiện này, tất cả mọi người đều bày tỏ thái độ đồng

tình, hình tượng xấu trong lòng công chúng của cô cũng trở nên tốt hơn

một chút.



Vào lúc Hứa Cách Phỉ đang chuẩn bị cho chuyện này thì

Hạ Tuyền rốt cuộc cũng có cơ hội để len lén gởi một đoạn tin nhắn cho Lệ Tịnh Lương đã lâu không liên lạc.



Cô nghe người ta nói gần đây

hình như Lệ Tịnh Lương hơi bị cảm lạnh, công việc lại bận bịu, nên cứ để nguyên như vậy, tốc độ hồi phục rất chậm.



Sau khi suy nghĩ, cô

từ trong từ điển tìm ra những từ ngữ nho nhã lịch sự, sau khi gửi xong

những dòng tin nhắn an ủi này, thì lập tức cất điện thoại di động, sợ bị Hứa Cách Phỉ nhìn thấy.



Nội dung mà cô gửi là:



Nghe nói

anh bị bệnh, rất là lo lắng. Hãy đặc biệt chú ý tới chăm sóc sức khỏe,

tạm ngừng công việc lại, cố giữ gìn sức khỏe, nhớ nhé.



Rất mong có cơ hội được gặp lại nhau.



Hạ Tuyền.



Khi Lệ Tịnh Lương thấy được những tin tức về việc Hạ Tuyền gặp chuyện không may kia thì đang uống trà chiều.



Anh đánh dấu vào địa danh ở trên mẩu tin tức, rồi phân phó trợ lý rằng: “Phái hai người đến chỗ của cô ấy.”



Đây là đang muốn phái hộ vệ cho nữ minh tinh kia sao? Thủy Tu Tề không tự chủ được nói: “Lệ tiên sinh chắc chắn chứ?”



Lệ Tịnh Lương nâng chung trà lên nhấp một ngụm, hồi tưởng lại cái tin nhắn mà cô đã sao chép từ trong từ điển ra mà bị anh coi là không có thành ý nên không hề để ý tới vào buổi sáng nay kia, chợt cười cười nói: “Không đâu, chắc sau khi ngủ trưa, không được tỉnh táo lắm.”



Thủy Tu Tề thở phào một hơi, có chút không biết nên làm như thế nào cho phải, vào

lúc đang do dự, cậu lại nghe thấy ông ta mở miệng một lần nữa nói: “Bảo

thư ký đặt cho tôi một vé máy bay, tôi đi một mình.” Dứt lời, liền xoay

người trở về phòng làm việc, để lại một người trợ lý ngơ ngác ngổn ngang trong gió.



——Rất mong có cơ hội được gặp lại nhau.......



Là vậy sao? Lệ Tịnh Lương trầm thấp cười một tiếng, nếu như thế, thì liền giúp cô đạt được ước nguyện.



Nếu nói đến tình cảm của anh đối với Hạ Tuyền, thì chưa tới mức thích,

nhưng cũng không đến nỗi ghét, ít nhất anh không chán ghét khi hôn môi

với cô.



Cách mà anh đối xử với cô giống như là một loại cưng chiều vậy, cái này dĩ nhiên không phải là do yêu thích, mà là do tò mò.



Anh vô cùng tò mò về ranh giới cuối cùng của người phụ nữ này cùng với bước kế tiếp trong kế hoạch của cô, lại càng hiếu kỳ hơn về việc cô sẽ vì để “có được anh” mà làm tới trình độ nào —— dụ địch xâm nhập, đây cũng lý

do vì sao mỗi lần anh đều không chút lưu tình nào mà từ chối cô, không

cho cô bất kỳ phản ứng nào.



Rất nhiều người phụ nữ vì muốn có

được anh mà không từ thủ đoạn, nhưng một người trên lưng đeo một loại

thân phận cùng với một quá khứ như vậy, hơn nữa bộ dạng còn thướt tha

thùy mị, và kiên cường như thế này, thì rất là mới mẻ.