Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)
Chương 19 :
Ngày đăng: 19:28 19/04/20
Editor: Tiểu Ốc
“Lệ tiên sinh.” Chung Lập Dương lúng túng một lúc lâu mới mở miệng, thành
thật nói: “Ngài cũng biết đấy, ở cái làng giải trí này, phải có một chút xì căng đan thì mới có thể duy trì sự nổi tiếng được, chuyện tôi gặp
mặt Hạ Tuyền cũng chỉ là do công ty sắp đặt thôi, chứ không phải là thật sự có chuyện như vậy đâu.”
Thật ra thì khi Lệ Tịnh Lương xuất
hiện tại trường quay của Hạ Tuyền thì Chung Lập Dương cảm thấy rất khó
hiểu, lúc đó anh ta cho rằng Lệ Tịnh Lương có đầu tư vào bộ phim này,
nhưng sau đó lại cảm thấy với địa vị của Lệ Tịnh Lương thì coi như là
đầu tư đi chăng nữa thì cũng chỉ là tiền lẻ mà thôi, căn bản không cần
phải tự mình đi xem xét trường quay.
Anh ta vẫn luôn không hiểu được lý do tại sao, nhưng mà bây giờ...... Hình như anh ta lại hiểu được đôi chút.
“Chung tiên sinh.”
Nụ cười của Lệ Tịnh Lương chân thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn ở mức có
hạn. Anh đứng lên, đi đến bên cạnh Chung Lập Dương rồi ngồi xuống, khiến cho Chung Lập Dương cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà kinh sợ).
“Chung tiên sinh không cần phải suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là đang suy nghĩ xem với hiệu ứng tình lữ này thì có nên mời hai người
đi làm người phát ngôn cho thương hiệu một công ty con của tôi hay không thôi.”
Anh giải thích như vậy khiến cho sự khẩn trương và khó
hiểu ban nãy của Chung Lập Dương lập tức tan thành mây khói, mặt nở một
nụ cười nói: “Là thế sao, tôi thấy ý tưởng này của Lệ tiên sinh rất hay
đấy, hình tượng của tôi và Hạ Tuyền trước mắt công chúng cũng không tệ
lắm, chương trình giải trí mà Hạ Tuyền đang tham gia cũng có tỉ lệ người xem rất cao, để hai chúng tôi cùng làm người phát ngôn là một ý kiến
hay.”
Lệ Tịnh Lương không yên lòng đáp lại vài ba câu, bỗng nhiên hỏi anh ta: “Chung tiên sinh thật sự chưa từng lên giường với Hạ
Tuyền?”
Mặc dù Chung Lập Dương đã từng đứng trên sân khấu trước
hàng nghìn người nhưng khi bị Lệ Tịnh Lương hỏi như vậy vẫn cảm thấy
ngượng ngùng, lỗ tai anh ta đỏ ửng, ho một tiếng nói: “Lệ tiên sinh,
thật sự không có mà, chúng tôi không phải thật người yêu, trừ phi cần
thiết, Hạ tiểu thư căn bản không hề liên lạc với tôi.”
Lệ Tịnh
Lương mỉm cười gật đầu, ném một ánh mắt cho Thủy Tu Tề, Thủy Tu Tề lập
tức bước lên phía trước mời Chung Lập Dương đi ra ngoài, bàn bạc với cấp dưới về chuyện làm người phát ngôn này.
Phòng làm việc to như
vậy chỉ còn lại mỗi Lệ Tịnh Lương, anh đi tới bên cạnh bàn làm việc, bàn tay ở trong túi quần nắm lại thật chặt, hơi nhíu mày, tất cả đều thể
hiện rõ tâm trạng của anh lúc này.
Anh yên lặng trầm tư một lúc lâu, sau đó cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc.
“Lệ tiên sinh, nửa tiếng nữa ngài có một cuộc họp, ngài......”
Thư ký khẩn trương nói với ông chủ đang định rời đi, Lệ Tịnh Lương từ phía
xa ném lại hai chữ, làm cho người nghe được sứt đầu mẻ trán.
——”Hoãn lại.”
Giờ phút này, Hạ Tuyền đang ở trong nhà ăn kem, cô đang suy nghĩ một biện
pháp vẹn toàn để đạo diễn Trần Quyền đồng ý hoãn quay《 Hắc Vũ 》mười
tháng vì cô.
Bây giờ cô mang thai chưa tới ba tháng nên bụng vẫn
chưa lộ rõ, nhưng chờ thêm mấy tháng nữa thì nhất định sẽ bị người ngoài nhìn ra được, cô phải tìm kiếm một nơi có hoàn cảnh tốt mà không bị
giới truyền thống bắt gặp để có thể dưỡng thai.
Thật ra thì trước mắt《 Hắc Vũ 》vẫn đang trong giai đoạn tuyển vai, chỉ mới xác định được
nam nữ chính thôi, còn các vai diễn phụ khác thì vẫn chưa có. Để xác
Diệp Minh Tâm vô cùng vô cùng tức giận, mà khi cô ta tức giận thì chuyện gì
cũng có thể làm được. Cô ta trực tiếp rời khỏi nhà hàng, lái xe về phía
tòa cao ốc của tập đoàn Mưu Thuật, sau khi đến thì lập tức lấy vài chai
bia từ trong xe ra, đứng ở trước cửa lớn ném vào tấm bia đá có khắc bốn
chữ “Tập đoàn Mưu Thuật“.
Chai bia bị ném vỡ, hành động y hệt
người đàn bà chanh chua của cô ta khiến cho người đi đường chú ý tới,
mọi người tụ tập thành một đám đông, cầm điện thoại chụp ảnh đăng lên
Weibo, bảo vệ của tòa cao ốc cũng chạy tới đây để kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra, sau khi nhìn thấy là “vị hôn thê” của ông chủ đang “phát uy” ở đây thì lập tức cảm thấy khó xử.
Lệ Tịnh Lương lái ô tô đi
ngang qua cửa chính của tập đoàn, khi nhìn thấy đám người đang tụ tập
thì không thèm để ý chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng biến mất ở ven
đường.
Lệ Tịnh Lương trở về chỗ ở của mình, bật máy vi tính lên
định lợi dụng công việc để thay đổi đầu óc, nhưng vừa mới mở phần mềm
mạng xã hội lên thì lập tức phát hiện ra cái người phụ nữ Hạ Tuyền chết
tiệt kia gửi tới một lời yêu cầu chat video.
Lệ Tịnh Lương nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, lạnh nhạt nói một câu “Nhàm chán”, rồi ấn nút đồng ý.
Rất nhanh, anh liền nhìn thấy hình ảnh ở bên kia, Hạ Tuyền đang ngồi xếp
bằng ở trên ghế, ăn hoa quả cầm trong tay, mở miệng hỏi anh: “Lệ Tịnh
Lương, sao mới vừa rồi trông anh mất hứng thế, tôi muốn hỏi anh một
chút, có phải là anh vô cùng chán ghét đứa bé này không? Nếu như đó
chính là con của anh thì anh vẫn chán ghét sao? Rốt cuộc anh có muốn con của chính mình hay không?”
Nếu như đó là con của anh thì anh sẽ
chán ghét sao? Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng đó không thể nào là con của
anh được vì cô đã uống thuốc rồi, trừ phi cô lừa anh.
Lệ Tịnh
Lương chợt nheo mắt lại, nhìn bộ dạng đắc chí hài lòng kia của Hạ Tuyền, khẽ cong khóe môi lên, cười như không cười nói: “Hạ Tuyền sẽ không lừa
anh chuyện gì chứ.”
Hạ Tuyền cười tươi như hoa, nói một câu “Không có” rồi lập tức tắt video.
Cô gửi video này cũng không phải là không có lý do, sau khi Lệ Tịnh Lương
rời đi, cô đã nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy ít nhất cũng phải cho anh chút
gì đó để chuẩn bị trước tâm lý.
Bây giờ cô cứ khăng khăng rằng
đứa bé này là của người khác, nếu như trong tương lai người nói câu này
đổi lại là anh, thì chỉ sợ anh sẽ rất khó để tiếp nhận.
Mặc dù có thể mang đứa bé này đi làm giám định DNA, nhưng trong lúc cô đang dưỡng thai, thì cũng nên để cho Lệ Tịnh Lương chuẩn bị trước một chút, có như thế thì mới không khiến cho anh cảm thấy quá mức chán ghét mà vứt bỏ cô - cái “người phụ nữ lẳng lơ” này, rồi không đợi đến khi nào cô thuận
lợi sinh hạ bảo bảo thì đã sớm cắt đứt mọi liên lạc rồi.
Với sự
đa nghi và cẩn thận của anh, bây giờ khẳng định cũng đã hiểu được ý tứ
của cô. Theo tình huống trước mắt mà nói, thì anh tuyệt đối sẽ không bởi vì “tự cho rằng” đứa bé là của mình mà yêu cầu cô phá thai, cũng không
thể nào không nghi ngờ rằng đứa bé này là của anh, mà khi anh suy nghĩ
đến chuyện này thì cũng như đang suy nghĩ đến cô, gia tăng thêm ấn
tượng.
Cứ treo anh lơ lửng như vậy, thật sự rất tốt.
Nhưng mà, Hạ Tuyền vẫn tính toán sót một chuyện, cô có chút hả hê quá mức, nên quên mất một việc.
Sau khi video bị tắt, Lệ Tịnh Lương bình tĩnh cầm điện thoại tư nhân lên gọi cho Thủy Tu Tề, phân phó cậu một chuyện.
“Giúp tôi tra cứu một chút, mang thai bao lâu thì có thể đi làm giám định DNA.”