Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 3 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Trong hậu trường của trường quay Giang Thành Vệ Thị*, Hạ Tuyền đang ở trong phòng hóa trang để chuẩn bị lên sân khấu. Còn chưa tới một tiếng nữa là bắt đầu truyền hình trực tiếp tập đầu tiên của chương trình《 giả làm người yêu 》mùa thứ hai, thợ trang điểm đang giúp cô hóa trang.



(*)Vì nó có thêm từ ‘Giang Thành’ nên ta nghĩ đây là mấy cái kiểu kênh địa phương.



Ngồi ở trên ghế, hai chân cô vắt chéo nhàn nhạt lật cuốn tạp chí, trang bìa tạp chí là hình của cô, trong hình cô được trang điểm vô cùng tinh xảo, mặc một bộ quần áo đắt tiền, nụ cười xinh đẹp nhìn không khác gì với người thật ngoài đời cho lắm, nhưng cô lại tự thấy nó rất xa lạ.



Mặc dù đã sớm thích ứng với cuộc sống hiện tại, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ vậy, những chuyện khi còn bé như chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm kia đã mang đến cho cô sự thống khổ không thể nào quên được. Nó thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, mặc kệ ngày hôm nay dù người và vật đã không còn, nhưng vĩnh viễn không được quên mục đích ban đầu của mình.



Khép cuốn tạp chí lại, Hạ Tuyền giương mắt nhìn vào chính mình trong gương, thợ trang điểm cũng theo ánh mắt của cô mà cùng nhau nhìn lại, cười hỏi cô: “Chị Hạ Tuyền cảm thấy thế nào?”



Thật lòng mà nói thì, dù đã là một thợ trang điểm gặp qua không ít các đại minh tinh nhưng cũng không cách nào để phủ nhận rằng, Hạ Tuyền đúng là một vị mỹ nữ hiếm thấy trong những năm gần đây của làng giải trí. So với những khuôn mặt chỉ biết suốt ngày đi phủ nhận mình đã phẩu thuật thẩm mỹ, thì khuôn mặt của cô lại có vẻ như thích hợp với phong cách của những năm 1980 hơn, đó là một vẻ đẹp thuộc trường phái phong tình vạn chủng cổ điển. Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy thì gần như chẳng cần phải trang điểm, thợ trang điểm cũng chỉ chú trọng nhấn thêm một chút vào mắt và môi của cô mà thôi, đôi môi mê hoặc làm cho người khác muốn cắn, nhấn thêm một chút màu hồng đào vào đôi mắt của cô, một cái nhăn mày một cái nụ cười đều lộ ra vẻ quyến rũ đa tình.



Hạ Tuyền từ trên ghế đứng lên, đôi giày cao gót màu đen dẫm trên mặt sàn tùy ý đi vài bước, một bộ váy đen ưu nhã gọn gàng vừa vặn phác họa ra vóc người lung linh tuyệt mĩ của cô, mái tóc mềm mại dài đến eo đã được búi lên, trên trán rủ xuống một vài sợi tóc làm cho cô có vẻ thân thiết gần gũi hơn.



“Rất đẹp, cảm ơn.” Hạ Tuyền cười cười với thợ trang điểm, đôi môi vốn đã đẹp nay được trang điểm lại càng thêm mê hoặc, làm cho khi người khác nói chuyện với cô ánh mắt luôn không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào môi của cô.



Mã Nghĩ nghe vậy đi tới, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, thở dài nói: “Chao ôi, chị, mặc dù đã quen biết chị một thời gian dài rồi, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy chị thì em đều không nhịn được mà kinh ngạc.”



Hạ Tuyền lườm Mã Nghĩ một cái, cậu là trợ lý đầu tiên cũng là duy nhất của cô kể từ sau khi gia nhập làng giải trí, cậu nhỏ tuổi hơn cô, làm việc cũng rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn hợp lại với cô để cùng nhau gạt Hứa Cách Phỉ làm một chút chuyện mờ ám, ví dụ như chuyện Lệ Tịnh Lương. Tình cảm của hai người bọn họ tựa như chiến hữu vậy.



“Còn một lúc nữa mới phải lên sân khấu, chị nghỉ ngơi một chút đi?” Mã Nghĩ dọn dẹp ghế sô pha xong, đứng ở bên cạnh ân cần nói.



Hạ Tuyền gật đầu rồi đi tới ngồi xuống, che miệng ngáp một hơi, tối hôm qua mất ngủ, hôm nay lại phải thức dậy sớm, hơi mệt.



“Chị chợp mắt một lúc, khi nào đến thời gian thì gọi chị.” Cô phân phó Mã Nghĩ.



Mã Nghĩ đồng ý, ngồi ở bên cạnh Hạ Tuyền để bảo vệ cô, trong phòng hóa trang không ai dám phát ra bất kỳ tiếng động lớn nào.



Không bao lâu sau khi thời gian yên tĩnh trôi qua, cửa phòng hóa trang liền bị người từ bên ngoài vội vã mở ra, toàn bộ người trong phòng hóa trang đều nhìn sang, rất ngạc nhiên là ai lại không lễ phép như vậy, ngay cả cửa cũng không gõ mà xông thẳng vào, chờ đến khi nhìn thấy là Hứa Cách Phỉ, thì tất cả đều thu hồi tầm mắt.



“Hạ Tuyền.” Hứa Cách Phỉ vừa vào cửa liền sắc mặt khó coi gọi cô một tiếng.




Anh trả lời là: Cứ vậy, làm phiền rồi.



Cô hơi nhếch khóe môi trả lại điện thoại di động cho Mã Nghĩ, qua không tới mấy giây phó đạo diễn của ban tổ chức liền chạy tới trước mặt cô, xin lỗi cô: “Hạ Tuyền à, làm phiền cô lát nữa vẫn theo sự sắp xếp trước đó mà lựa chọn Hà Yến, sự việc ngoài ý muốn vừa rồi thật là xấu hổ.”



Hạ Tuyền quay đầu lại nhìn Lô Phái Hân đang ngồi uống nước cách chỗ cô không xa, đạo diễn đang nói lời xin lỗi với cô ta, cô ta lạnh lùng quét Hạ Tuyền một cái, trong mắt mang theo địch ý.



Làng giải trí là một nơi vô cùng chú trọng địa vị, mặc dù cô đã không còn im lặng vô danh như ngày xưa, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một người mới tương đối thành công mà thôi, so với Lô Phái Hân, thì còn kém một đoạn.



“Tôi biết rồi, yên tâm đi.” Hạ Tuyền nở một nụ cười khéo léo đáp trả lại phó đạo diễn, xoay người đi về phía hậu trường để nghỉ ngơi.



Phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người đi khỏi đây, Hạ Tuyền vừa đi vừa nghĩ, thật ra thì cũng không hẳn là không có chuyện tốt, không phải Lệ Tịnh Lương đã đồng ý lát nữa sẽ ra ngoài cùng cô ăn cơm sao? Đây chính là chuyện cực kỳ tốt, cô phải chuẩn bị thật tốt mới được.



Cô từ bỏ ước mơ mà lăn lộn mò mẫm ở trong làng giải trí những năm này, không phải là vì muốn có một thân phận tiện lợi để tiếp cận anh và người của nhà họ Diệp sao? Bây giờ cơ hội tới rồi, vẫn là chuyện chính quan trọng hơn. Về phần Vân Nhược Châu...... đàn ông, không cần quá gấp gáp.



Màn kịch nhỏ:



Lệ tiên sinh: Thấy ngoại hình của cô không tệ, chỉ chơi đùa với cô, đừng coi là thật.



Hạ Tuyền tỷ tỷ: Biết rồi, anh không cần nhấn mạnh, nếu như không phải là vì có chút chuyện, thì tôi cũng chẳng chơi đùa với anh đâu, ở một mình vô cùng tốt.



Lệ tiên sinh: Ở một mình vô cùng tốt, ung dung tự tại, coi như cô chợt chạy đi tự sát thì bên cạnh cũng không có người ngăn cô đâu.



Hạ Tuyền tỷ tỷ: Xin chào, bên cạnh anh vây quanh một đống người, nếu anh chợt chạy đi tự sát thì người bên cạnh anh chẳng những không ngăn anh lại mà còn có thể cuống cuồng đẩy anh xuống, đợi đến khi nào anh chết đi thì phân chia tài sản của anh.



Lệ tiên sinh: Tôi phát hiện ra loại người như cô thật là rất có ý tứ.



Hạ Tuyền tỷ tỷ: Tôi phát hiện ra loại người như anh thật là rất không có ý nghĩa.



Lệ tiên sinh xoay người rời đi, đàm phán vỡ tan rồi.