Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 42 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Editor: Tiểu Ốc



Dưới trướng tập đoàn AR đầu tư rất nhiều hạng mục, một người trong đó chính là vị đại minh tinh tai to mặt lớn có địa vị trên mạng xã hội.



Gần đây, ảnh đế quốc tế Vân Nhược Châu tuyên bố trên trang cá nhân của mình rằng muốn khóa tài khoản, đồng thời cũng đưa ra hàng loạt các điều khoản phục vụ không công bằng của mạng xã hội, có thể nói là đẩy trang cá nhân này lên đầu sóng ngọn gió.



Buổi sáng, Lệ Tịnh Lương ngồi ở bàn ăn vừa ăn sáng vừa đọc báo, khi đọc tới trang tin tức giải trí, anh không hề dừng lại một chút nào, chỉ lướt thoáng qua rồi lật đi giống như bao tin tức khác, điều này cũng dẫn đến Hạ Tuyền không thèm để ý.



Cho đến khi anh rời đi, cô bật ti vi lên, lúc xem đến phần tin tức giải trí thì mới biết được chuyện này.



Hạ Tuyền kinh ngạc nhìn một lúc lâu, suy đoán mục đích hành động lần này của Vân Nhược Châu, chắc người đàn ông này có ý muốn trả đũa, nếu như thua keo này, thì phải lấy lại danh dự ở keo khác.



Nghĩ thế, vậy thì đợt sóng gió này có liên hệ rất trực tiếp với cô, Hạ Tuyền khẽ sờ đầu con trai, dịu dàng nói: “Bảo bối, chúng ta làm sủi cảo cho ba con đi, bánh nhân thịt!”



Lệ Hạ không hiểu ý tứ cụ thể của mẹ là gì, nhưng thấy mẹ hưng phấn như vậy, lập tức vỗ vỗ tay bày tỏ sự đồng ý.



Vì vậy, Hạ Tuyền bắt đầu xắn tay áo xông pha một trận, đợi đến khi cô mang được hộp đựng thức ăn đến phòng làm việc của Lệ Tịnh Lương, thì lại vừa vặn đụng phải Tống Lương Thần, nhưng lần này không phải chỉ có một mình bọn họ, mà còn có các nhân viên của AR và người của điện tử Ân Thượng.



“Lệ phu nhân.” Tống Lương Thần mỉm cười chào hỏi, “Mau ngồi đi.” Cô ta sắp xếp.



Hạ Tuyền khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, không cần phiền toái như vậy, đây là nhà của tôi, mong mọi người tự nhiên.”



Tống Lương Thần lập tức nhận thấy lời mình vừa nói có chút bất thường, nhưng cũng không ngu mà giải thích, nếu giải thích trong những trường hợp như thế này, thì chỉ cho thấy mình chột dạ hơn, càng tô càng đen.



“Sủi cảo?” Lệ Tịnh Lương đã mở hộp đựng thức ăn ra, cầm đũa chọc chọc một chút, sau khi nhìn thấy là bánh nhân thịt thì lập tức nhăn mày lại, “Không ăn.” Anh quẳng chiếc đũa xuống quay đầu đi.



Hạ Tuyền thản nhiên nói: “Suốt ngày ăn rau sẽ không giữ được cơ bụng.”



Lời nói này làm cho những người có mặt khác hơi lúng túng dời mắt đi, Lệ Tịnh Lương nhìn về phía cô, trên mặt mang theo biểu cảm không tán thành.



“Ăn đi, tự tay em làm đấy, Lệ Hạ còn giúp em nắn vài miếng nữa.”



Hạ Tuyền giơ bàn tay thon dài trắng nõn của chính mình vẫy vẫy trước mặt anh*, Lệ Tịnh Lương nhanh chóng đổi sắc mặt, một lần nữa cầm đũa lên bắt đầu ăn. (Ốc: uy hiếp trắng trợn bà con ơi =)))




“Diệp phu nhân?” Hạ Tuyền cười như không cười nói, “Bây giờ tôi mới được chân chính nhìn thấy bà ngoài đời thật, có chuyện gì sao?”



Lương Ngâm lạnh lùng nhìn Hạ Tuyền: “Tôi mong chúng ta có thể nói chuyện một chút.”



“Tôi và bà? Không có gì để nói.” Hạ Tuyền không cần suy nghĩ lập tức từ chối.



Lương Ngâm nhìn về phía Lệ Tịnh Lương: “Lệ tiên sinh, tôi muốn nói mấy câu với Lệ phu nhân, ngài có thể tránh sang một bên không?”



Hạ Tuyền nói thẳng: “Tôi không có việc gì là anh ấy không thể biết, cũng không giống như Diệp phu nhân bà, làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng chồng.”



Lời nói này đâm vào chỗ đau của Lương Ngâm, nhớ tới đơn ly hôn của Diệp Hân và đứa con gái đang ở trong tù, Lương Ngâm nắm chặt hai tay nói: “Hạ Tuyền, cô không muốn tôi sống tốt, tôi cũng không muốn cô sống tốt, nhưng coi như bây giờ cô lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì? Mẹ cô chết sớm, khi còn sống, người đàn ông của cô ta ở bên cạnh tôi, tôi đã thắng cô ta, bây giờ còn ở trong cùng một hộ khẩu với Diệp Hân, coi như cô có lợi hại hơn nữa lại có thể làm gì? Nếu như cô thật sự rất lợi hại, vậy thì cô thay đổi quá khứ đi, đảo ngược thời gian đi!”



Lời nói của Lương Ngâm chọc giận Hạ Tuyền, cô kìm nén sự tức giận nhìn chằm chằm vào bà ta, gằn từng chữ: “Xem ra Diệp phu nhân cảm thấy thời gian lệnh thiên kim ngồi tù quá ngắn, cho nên mới chạy tới đây để giương oai. Được thôi, tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải ngồi trong tù lâu hơn gấp bội, cũng cố gắng khiến cho bà và chồng mình ly hôn thật nhanh, để cho bà cũng được nếm thử một chút trải nghiệm ban đầu của mẹ tôi.”



“Cô có thể làm gì tôi?” Lương Ngâm đã chó cùng dứt giậu(*), “Diệp Y Nhiên, cô có thể giết chết tôi sao? Cô dám không? Cô không dám! Chỉ cần cô không giết tôi...tôi cùng lắm cũng chỉ không có tiền không có chồng, cô không thể giết chết tôi và con gái tôi, sớm muộn gì con gái tôi cũng sẽ hết hạn tù và được thả ra, chúng tôi sẽ sống thật tốt, người chết là mẹ của cô chứ không phải chúng tôi!” Lương Ngâm cười ha ha, giống như đang xả giận, trợn mắt nhìn Hạ Tuyền một cái rồi lập tức dời đi.



(*)Chó cùng dứt giậu: vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng nên phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.



Hạ Tuyền hít sâu, một tay ôm bụng, một tay nắm thật chặt lấy Lệ Tịnh Lương, nhìn qua tình hình không ổn lắm.



Con ngươi lạnh lùng của Lệ Tịnh Lương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lương Ngâm, vào lúc bà ta sắp rời khỏi tầm mắt của anh thì anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên đầu hói đón bà ta đi, người đó là ai, anh tương đối rõ ràng.



“Đi.” Lệ Tịnh Lương đỡ Hạ Tuyền, hai người cùng nhau trở về nhà, Hạ Tuyền vẫn giữ yên lặng, chờ đến khi đi vào thang máy thì mới mở miệng lần nữa.



“Có phải là em rất vô dụng không?” Hạ Tuyền cố nén nước mắt nói: “Mới vừa rồi em thật sự rất muốn giết cô ta, em đã nghĩ như vậy, nhưng em......”



“Em không cần phải nghĩ.” Lệ Tịnh Lương ngắt lời cô, nắm chặt lấy cằm của cô để cô nhìn thẳng vào mình, gằn từng chữ, “Anh sẽ giúp em.”



Hạ Tuyền trợn tròn hai mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phản chiếu bóng dáng anh tuấn của anh, anh buông tay ra, đứng thẳng người cài nút áo khoác tây trang, Hoạt động gân cốt một chút, tự tin nhếch mép cười, nụ cười đó…đúng là rất tà ác.



“Vị Diệp phu nhân kia thật sự quá ngu ngốc, bà ta căn bản không biết rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện còn khổ sở hơn so với cái chết nhiều lần.”