Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 44 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Editor: Tiểu Ốc



Đêm đó, Lệ Tịnh Lương không về nhà, Hạ Tuyền ôm Lệ Hạ ngủ, trong bóng tối, đôi mắt đào hoa mở to khổ sở suy nghĩ rốt cuộc ngày mai phải tham gia hoạt động gì, sao lại không thèm báo trước một tiếng như vậy.



Theo lý thuyết, nếu như đây là một hoạt động vô cùng quan trọng và nghiêm túc, thì dù thế nào cô cũng phải biết chút ít, hơn nữa cô cũng thường xuyên xã giao cơ mà?



Kỳ quái.



Hạ Tuyền không nhịn được ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra xem đồng hồ, cũng không biết rốt cuộc cái người đàn ông không về nhà tối nay kia đang làm gì.



Suy nghĩ một chút, Hạ Tuyền bấm số anh. Ngoài dự đoán, anh thế nhưng lại nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, giọng điệu thanh thản



“Mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ.”



Hạ Tuyền nói như đúng rồi: “Ba giờ hơn, em chỉ muốn kiểm tra thử xem anh đã ngủ chưa thôi.”



“Coi như đang ngủ thì cũng bị em đánh thức.”



“Anh đang rất bận bên kia sao? Dù bận thì vẫn phải chú ý sức khỏe đấy nhé, mau ngủ đi.” Hạ Tuyền ngáp một cái thúc giục.



“Vậy em nói thử xem tại sao trễ như vậy còn chưa ngủ.” Lệ Tịnh Lương lại không hề có ý định muốn cúp máy.



Hạ Tuyền thở dài: “Còn không phải là vì chuyện hôm nay anh nói sao, em rất tò mò rốt cuộc ngày mai phải tham gia loại hoạt động gì, em còn phải ăn mặc lộng lẫy nữa?”



“Em đang rối răm chuyện này sao?”



“Đúng vậy đó.” Cũng không biết có phải là do giác quan thứ sáu nhạy bén của người phụ nữ quấy rầy hay không, Hạ Tuyền cảm giác chuyện này có liên quan đến mình, “Có phải là chuyện của em không?”



“Cần gì phải biết bây giờ chứ.” Lệ Tịnh Lương cười như không cười nói, “Sáng sớm ngày mai em tỉnh dậy là biết ngay thôi, bây giờ đi ngủ đi, chúc ngủ ngon.”



Không đợi Hạ Tuyền trả lời anh lập tức cúp máy, giống như sợ cô sẽ tiếp tục truy vấn.



Hạ Tuyền mấp máy môi, hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “Để xem ngày mai em trừng trị anh thế nào......”



Chỉ là, ngày hôm sau Hạ Tuyền thật sự không có tâm tình để trừng trị ông chủ Lệ.



Sáng sớm, Thủy Tu Tề lái xe đưa bộ lễ phục phải mặc ngày hôm nay đến, khi Hạ Tuyền mở chiếc hộp lớn tinh xảo ra thì nhìn thấy một chiếc váy cưới.



“Cái này không đúng, tham gia hoạt động gì mà phải mặc váy cưới chứ?”



Vẻ mặt Hạ Tuyền khôbf hiểu, trong ngực vẫn đang ôm đứa bé, Lệ Hạ tựa vào lòng mẹ cắn ngón tay khẽ nhìn, trong mắt cũng tràn đầy vẻ không hiểu.




“Thấy những điều này, cậu sẽ buông tay chứ?” Kiều Mục Thiên hỏi.



Vân Nhược Châu nhìn về phía trước nói: “Tôi đã sớm buông tay rồi.”



“Hả?”



“Bắt đầu từ khi cô ấy lựa chọn anh ta ở Fiji, tôi đã không còn hi vọng cô ấy sẽ thay đổi tâm ý nữa rồi.”



“Vậy sao cậu còn muốn gây phiền toái cho công ty dưới trướng của Lệ Tịnh Lương.” Kiều Mục Thiên không hiểu.



Vân Nhược Châu lạnh nhạt nói: “Có lẽ là do trong lòng mất cân bằng, có chút ngây thơ, nhưng cũng muốn làm cái gì đó để tự thuyết phục bản thân hoàn toàn buông tay.”



“Cậu không phải sợ Lệ Tịnh Lương sẽ gây phiền phức cho cậu vì chuyện này sao?”



“Muốn làm thì cứ làm, nhưng tôi tin tưởng anh ta sẽ không đâu.”



“Tại sao?”



“Cậu không nhìn thấy anh ta rất bận sao?”



Kiều Mục Thiên nhìn về cô dâu chú rể đang ôm nhau hạnh phúc ở phía trên, chợt hiểu ra nói: “Đúng là rất bận......”



Đứng trong một góc bí mật ở hội trường, Diệp Hân mỉm cười chứng kiến toàn bộ lễ cưới, sau đó lập tức có người mời ông ta ra ngoài.



Ông ta thuận theo rời đi, sau khi trở lại xe cũng không chút do dự lái xe thật nhanh rời khỏi nơi đó, nhưng đích đến không phải là nhà của ông ta, cũng không phải là công ty của ông ta, mà là một nghĩa trang.



Nghĩa trang Giang Thành, mỗi khu đều có những người tỉ mỉ chăm lo cho các phần mộ, Diệp Hân chậm rãi đặt bó hoa xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Vũ, đã nhiều năm như vậy rồi, vậy mà đây là lần đầu tiên anh tới thăm em, em sẽ không chán ghét chứ.” Ông ta thở dài, khẽ quỳ một chân nói, “Hôm nay Y Nhiên kết hôn rồi, đối tượng kết hôn vô cùng ưu tú, nếu như em nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”



Nhìn lúm má đồng tiền như hoa trên bia mộ Khang Vũ, Diệp Hân cuối cùng cũng sụp mặt xuống, tự giễu nói: “Mặc dù ngoài miệng đã nói sẽ không dao động, nhưng khi nhìn thấy em, lòng anh vẫn rất khó chịu.” Anh cúi đầu, không nhìn đến hình ảnh trên bia mộ, tự lẩm bẩm, “Thật không thể tưởng tượng nổi, nếu như em còn sống thì sẽ tạo ra cảnh tượng như thế nào. Em nhất định sẽ cự tuyệt anh từ ngàn dậm, mặc kệ anh sớm sớm chiều chiều với người khác đúng không.”



Nói tóm lại...... em sẽ không bao giờ trở lại bên anh.



Diệp Hân thương tâm cười một tiếng, gương mặt mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn anh tuấn phi phàm như cũ mang theo sự thê lương mà chưa ai từng thấy, đuôi mắt hẹp dài khẽ ẩm ướt, nếu không nhìn kỹ, thì căn bản không thấy được.



Cả đời này anh phụ em, chẳng mong kiếp sau sẽ trả lại, chỉ mong em đời đời kiếp kiếp không gặp lại anh, điều này đối với em, mới là sự đền đáp thật sự.



__________________



Ốc: Thông cảm cho ta nhưng mà... câu cuối cảm động quá T_T