Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 6 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Hạ Tuyền lấy tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo chỉnh tề, đeo túi xách đi xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen ở trước cửa.



Chỉ là, cái vị Lệ tiên sinh này lại gióng trống khua chiêng đỗ xe ở dưới nhà một nữ viễn viên như vậy thật sự không sợ sẽ bị truyền thông chụp được sao?



Hạ Tuyền cẩn thận quan sát bốn phía một chút, sau khi xác định không có chó săn (phóng viên) nào chụp ảnh ở đây, thì mới mở cửa ghế lái phụ ngồi lên.



Ở trong xe, xuyên qua tầng ánh sáng lạnh lẽo của đèn đường ban đêm có thể nhìn thấy được, chỗ ghế ngồi tài xế được ngả ra đằng sau, Lệ Tịnh Lương đang nằm ở trên đó nghịch nghịch chiếc điện thoại di động, ngón tay không ngừng ấn bàn phím, cánh môi mỏng khép khép mở mở, như đang nhai thứ gì đó.



Liếc thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương tiện tay lấy ra một túi sô cô la chưa có mở từ trong túi âu phục đưa cho cô, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ăn đi.”



Thì ra là anh đang ăn sô cô la.



Hạ Tuyền dịu dàng nhận lấy túi sô cô la rồi bỏ vào trong túi xách, Lệ Tịnh Lương cười khi nhìn thấy một màn này, đôi lông mày đẹp mắt cong lại tạo thành một độ cung động lòng người, kéo dài giọng điệu nói: “Cô đừng nói rằng cô cũng là cái loại người ‘Lệ tiên sinh cho đồ gì thì không được ăn đồ đó’ nha.”



Hạ Tuyền ngẩng đầu lên lườm anh nói: “Lệ tiên sinh hiểu lầm rồi, mặc dù tôi rất muốn ăn, nhưng dù sao đời cũng không giống như mơ.”



“Hả?”



“Tôi không ăn là bởi vì ngày mai còn phải đi Bắc Kinh để tuyên truyền bộ phim mới, buổi tối ăn chocolate sẽ béo phì.” Cô bình tĩnh giải thích.



Lệ Tịnh Lương giống như rốt cuộc cũng làm xong việc trên điện thoại di động của anh, điều chỉnh lại tư thế chỗ ngồi, chỉnh đốn lại áo khoác cùng với áo sơ mi tây trang một chút, dùng tư thế vô cùng ưu nhã này lạnh nhạt nói: “Bây giờ đã đến lúc phải nói một chút về chuyện của chúng ta rồi.”



Vẻ mặt Hạ Tuyền nghiêm túc ngưng mắt nhìn anh, dáng vẻ thâm tình này thật sự chuyên nghiệp y như lúc cô đóng phim.



Lệ Tịnh Lương nhìn một chút liền cười, khóe miệng nở một nụ cười vừa phức tạp lại vừa mê người, anh tuấn tú như vậy, hình như còn trắng hơn cả cô, đôi mắt xếch đen nhánh thon dài xuyên qua mắt kính ý vị sâu xa xem xét kỹ lưỡng cô, giống như có thể nhìn thấu tất cả của cô.



“Tôi không rõ lắm về nhóm người các cô.” Lệ Tịnh Lương híp mắt lại, giống như đang suy tư, “Trước kia tôi chưa từng bao nuôi qua nữ minh tinh nào, cô có thể nói trước giá thị trường của cô cho tôi nghe một chút được không, tránh để cho cô bị thiệt hại, hửm?”
Hạ Tuyền gật đầu đồng ý, nhìn thấy hai chữ “Khang Vũ” cùng với tấm hình của Khang Vũ trên mộ bia, trong lòng xúc động thật lâu.



Chờ đến khi bảo vệ đi xa, cô mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Mẹ, đã lâu lắm rồi con không có tới thăm mẹ, mẹ có oán trách con không? Con đã gặp cha rồi, ông ta không nhận ra con.” Cô đứng ở trước mộ bia, âm thanh đè xuống rất thấp, “Con biết rõ nếu như mẹ còn sống, nhất định sẽ khuyên con không nên tiếp tục hận ông ta nữa, nhưng mà mẹ là bởi vì ông ta cho nên mới thành ra như thế này, muốn con phải làm như thế nào để không hận ông ta chứ?”d.đ.l.q.đ.tiểu ốc



Cô lấy kính râm xuống, có một vài lời mà ngay cả khi sắp qua đời, mẹ cũng không muốn nói ra cho cô biết, bởi vì sợ cô đau lòng.



Năm đó, thân thể Hạ Tuyền vốn đã không tốt mà mẹ cô thì bởi vì bị chồng vứt bỏ cùng với lợi dụng nên sau đó cũng không gượng dậy nổi, rất nhanh đã cáo biệt nhân thế. Sau khi Hạ Tuyền được Diệp Hân mang sang nhà mới, ở nơi này chật vật sống qua ngày.



Ở nơi đó, có vợ và đứa con gái mới của cha, cô căn bản không được xen vào, giống như bọn họ mới là người một nhà.



Nhớ tới quãng thời gian mình sinh sống ở nhà mới của cha kia, quả thật giống như gặp ác mộng vậy. Vợ mới của Diệp Hân là Lương Ngâm, cũng chính là mẹ của Diệp Minh Tâm, chẳng những không để cho cô đi học, mà còn coi cô như người giúp việc. Diệp Minh Tâm từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, hơi có một chút không hài lòng gì là liền lấy cô ra để hả giận, có một lần rõ ràng là do chính cô ta không cẩn thận làm vỡ mất món đồ trang sức xa xỉ của mẹ cô ta, nhưng lại đổ hết lên người Hạ Tuyền, làm hại Hạ Tuyền chẳng những bị đánh mắng, mà còn bị mẹ của Diệp Minh Tâm ném ra ngoài cửa nhà.



Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, ở một địa phương hoàn toàn xa lạ thì không biết sẽ bị lưu lạc thành ra cái gì nữa?



Đến nay Hạ Tuyền vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi cô bị bọn buôn người bắt cóc, cô bị buộc phải đi ra ngoài làm ăn xin kiếm tiền, mỗi ngày chẳng những không được ăn cơm, mà khi xin được ít tiền còn bị đánh, trên người cô cho đến nay vẫn còn lưu lại mấy vết sẹo bởi vì những vết thương không được kịp thời xử lý sau khi bị đánh. Nếu như không phải là vì cảnh sát kịp thời cứu cô ra ngoài, thì có khi cô đã bị những người đó đốt sống cánh tay hay là chọc mù một con mắt để đi tranh thủ sự đồng tình của người đi đường rồi.



Rất may, những thứ kia đều chưa có xảy ra, giúp cô có một cơ hội để trở lại Giang Thành, trở lại cái nơi bắt đầu tất cả mọi chuyện này.



“Hạ tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, có phải cũng nên trở về rồi hay không.” Tài xế chẳng biết từ lúc nào đã đi vào nghĩa trang, đứng ở sau lưng cô nhẹ giọng nói.



Hạ Tuyền dùng kính râm che dòng chữ trên mộ bia, lúm đồng tiền như hoa nói: “Ừ, đi thôi.”



Tài xế tẫn trách đưa Hạ Tuyền trở về, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì báo cáo lại cho Lệ Tịnh Lương, Lệ Tịnh Lương nằm ở trên giường liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, tiện tay để sang một bên rồi lại tiếp tục nói chuyện video với khách hàng trên laptop, nói xong thì liền nhăn mày lại.



Khang Vũ? Đó không phải là vợ trước của Diệp Hân sao?