Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 8 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Bởi vì lúc lần đầu tiên truyền hình trực tiếp chương trình《 Giả làm người yêu 》đã xảy ra tình huống như của Vân Thiên vương, mà ban tổ chức lại không dám trực tiếp phê bình kín anh, nên liền tự mình thay đổi, chuyển từ truyền hình trực tiếp thành ghi hình trước rồi sau đó mới phát lại, làm như vậy để nếu có tình huống đặc biệt gì xảy ra cũng có thể được đội hậu kỳ cắt bỏ.



Buổi chiều ngày thứ hai trở lại Giang Thành, Hạ Tuyền đi tới Đài Truyền Hình Giang Thành để ghi hình, cô chờ mòn chờ mỏi, mà đợi hơn một tiếng vẫn không có nhận được thông báo bắt đầu quay. Cô phân phó Mã Nghĩ đi thăm dò xem đã xảy ra chuyện gì, tối hôm qua Hứa Cách Phỉ mắng cô suốt một đêm, bây giờ đang tựa vào ghế sô pha để ngủ bù, không có cách nào để đi.



Sau khi được Lệ Tịnh Lương đưa về nhà, Hạ Tuyền liền trực tiếp gọi điện thoại cho cô trước tiên, nhưng Hứa Cách Phỉ lại tức giận quá mức, đêm đó ngủ luôn ở nhà cô, chỉ sợ cô lại đi ra ngoài làm bướm đêm, hoàn toàn mất lòng tin đối với lời nói của cô.



Nhìn khuôn mặt tiều tụy của người đại diện, trong lòng Hạ Tuyền có chút đau lòng, yên lặng lấy áo khoác đắp lên người Hứa Cách Phỉ, lại nghe thấy người nọ mắt cũng không mở nói: “Đừng tưởng rằng cứ khoe mẽ ra là chị đây liền tha thứ cho cô.”



“Nhưng em không hề có cái ý định đó.” Hạ Tuyền dịu dàng nói, “Chị ngủ tiếp đi, chắc là còn lâu mới bắt đầu quay, đoán chừng là do có người còn chưa đến.”



“Còn cần phải nghĩ sao? Nhất định là Lô Phái Hân.” Hứa Cách Phỉ mở mắt ra lạnh nhạt nói, “Em nói xem khi nào thì em mới có thể cho chị được lên mặt đây, cũng cần phải cho chị được hưởng thụ một chút cảm giác nghệ sĩ của tôi là Diva chứ.”



Hạ Tuyền cười nói: “Kể cả em có nổi tiếng hơn nữa thì cũng không phải là Diva.”



Hứa Cách Phỉ giơ lên ngón tay điểm một cái lên trán của cô, đang lúc hai người cười đùa thì Mã Nghĩ trở lại, đưa ra tin tức không khác gì so với dự đoán của Hứa Cách Phỉ.



“Vừa đúng lúc chúng ta cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát đi.” Hạ Tuyền dứt khoát nằm ở bên cạnh Hứa Cách Phỉ.



Hứa Cách Phỉ thở dài, chống cằm hỏi Mã Nghĩ: “Vậy Vân Nhược Châu tới chưa?”



Mã Nghĩ nói: “Theo em dò la, thì tất cả đều đã đến hết rồi, chỉ thiếu mỗi Lô Phái Hân thôi, nghe nói người đại diện của Vân Thiên vương bị chọc tức, đang phát cáu.” Nói xong, cậu liền làm thanh cổ họng rồi bắt chước bộ dạng của mấy người Vân Thiên Vương, “Các người có biết rằng thời gian của Nhược Châu rất quý giá không? Là người nào không có mắt tự cho mình là Diva vậy? Rốt cuộc có được rèn luyện chuyên nghiệp hằng ngày không đó? Chúng tôi không quay nữa!”



Hạ Tuyền bật cười, hỏi cậu: “Thế ban tổ chức nói như thế nào?”



“Còn có thể nói cái gì nữa? Điện thoại cũng gọi đến nỗi sắp nát rồi.” Mã Nghĩ hả hê nói, “Chính tai em vừa mới nghe được, đạo diễn nổi nóng với người đại diện của Lô Phái Hân, nói rằng nếu không tới thì liền đổi cô ta.”



“Đổi người là không thể nào rồi, đoán chừng cũng chỉ là nói nhảm, dù sao cũng đã có hợp đồng ở đây.” Hạ Tuyền lạnh nhạt nói.
Lệ Tịnh Lương nhìn thấy cô đang kéo cánh tay của mình, lại nhìn về phía người giúp việc đang ngây ra ở cửa ra vào, mặt không đổi sắc nói: “Cô trở về trước đi.”



Người giúp việc cứng đờ nói: “Được Lệ tiên sinh.” Nói xong liền đi vào nhà cầm đồ chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi cô ấy đi về lại đi tới trước mặt Lệ Tịnh Lương và Hạ Tuyền, nhắm mắt nói, “Lệ tiên sinh, mới vừa rồi Diệp tiểu thư có đến, mang bữa tối cô ấy tự mình làm cho ngài, tôi vốn định đợi đến gần tối thì hâm nóng lại thức ăn cho ngài.”



Lệ Tịnh Lương nghe vậy tựa như lơ đãng vỗ một cái lên tay của Hạ Tuyền, thanh điệu dịu dàng nói: “Vừa đúng lúc, có đồ ăn.”



Lời nói khó nghe của anh không làm cho Hạ Tuyền mất hồn, mà ngược lại còn khiến cho sắc mặt cô trầm xuống. Cô vô ý thức kéo cánh tay anh chặt hơn, Lệ Tịnh Lương nhận được tín hiệu này, hài lòng thu hồi tầm mắt, buông tay cô ra, một mình đi vào trong nhà.



Người giúp việc theo giờ đã sớm rời đi, Hạ Tuyền nhìn lướt qua cánh cửa phòng được đóng chặt, nhắm mắt đi theo sau đuôi anh.



“Diệp Hân là cha của cô.”



Lệ Tịnh Lương đi thẳng vào vấn đề, hai chân vắt chéo ngồi ở trên ghế sofa, nới lỏng cà vạt.



“Chúng ta trước hết đừng nói đến cái này.”



“Cố ý tiết lộ tin tức cho tôi, nhưng bây giờ lại trước hết đừng nói sao?” Lệ Tịnh Lương dùng ánh mắt thâm thúy mà mê hoặc lòng người nhìn cô, “Vậy bây giờ cô muốn làm cái gì?”



Hạ Tuyền đi từng bước một đến trước mặt anh, cởi xuống chiếc áo khoác mỏng màu đen, lộ ra bộ váy đỏ chót bó sát liền với chiếc dây đeo tất ở bên trong, vóc dáng nóng bỏng cùng với màu sắc đầy cám dỗ suýt chút nữa phá vỡ lớp mặt nạ bình tĩnh của người đàn ông. Cô thậm chí còn chẳng trang điểm, nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước, thậm chí kể cả không có mặc bộ váy diễm lệ như thế này, thì cô vẫn xinh đẹp động lòng người không chút bắt bẻ nào.



“Chúng ta trước hết làm cái này đi.” Cô dí sát vành tai của anh, hơi thở thơm như hoa lan.



Lệ Tịnh Lương thoáng dời đi chút, nghiêng đầu liếc nhìn cặp mắt đào hoa câu hồn nhiếp phách kia, mắt thấy cô lôi từ trong túi xách ra một tập giấy trắng, lại nghe cô nói tiếp: “Luyện đối đáp lời thoại với tôi nhé, thân ái.”



______________________