Âm Phu
Chương 10 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Edit: Thỏ
Ta vẫn bên cạnh em đấy thôi.
Nghe y nói xong, tôi có chút sững sờ, người hầu kia cũng chạy tới trước mặt tôi: “Tiểu sư phụ, tổng quản sai tôi mời cậu dùng cơm.”
Bấy giờ tôi mới khôi phục tinh thần, đáp qua loa: “Hả? Ừ, tôi đến ngay.” Vừa nói xong, đi về trước hai bước, trong lòng bỗng có chút hoảng hốt, suýt thì trẹo chân.
“Tiểu sư phụ, cậu cẩn thận tí.”
Tôi cười khan hai tiếng: “Đường này hơi gồ ghề.”
Người hầu quan sát nền gạch màu xanh được lát thẳng hàng, không lên tiếng.
Tôi cúi đầu sau đó nhìn lên, mặt hơi ửng đỏ. Rồi tôi cùng hắn đi đến chỗ ăn.
Dọc hành lang đèn đuốc thắp sáng trưng, còn có hai nha hoàn đứng hai bên hầu hạ. Một trong số đó chính là Thúy Châu, thấy tôi bình an vô sự trở về, đôi con ngươi của nàng cũng ngời sáng, thậm chí tôi còn thấy được bóng dáng của bản thân phản chiếu trong đáy mắt đầy sùng bái của nàng.
Ở giữa đặt chiếc bàn hình chữ nhật, trên bàn bày ra bảy, tám món ăn và hai chai rượu vàng, tổng quản trông thấy tôi liền vội vàng đứng dậy: “Tiểu sư phụ, cậu đi đâu? Tại sao nửa ngày không hề gặp cậu?”
Tôi cười ha ha: “Nhà Hoàng viên ngoại lớn quá, tôi bất cẩn nên lạc đường, thực ngại.”
Tần tổng quản thấy thế cũng không nhiều lời, ông ta bèn mời tôi ngồi xuống: “Tối nay e rằng mưa dầm, chi bằng cậu ở lại đi.”
Tôi nghĩ giây lát, rốt cuộc lắc đầu bảo: “Thứ lỗi, sư phụ vẫn chờ tôi ở nhà, tôi mượn ô của ông về là được.”
Tần tổng quản nghe xong cũng không mời mọc nữa, hai người chúng tôi nhập tiệc, ăn uống thả ga.
Giữa bữa cơm, Tần tổng quản không ngừng hướng tôi mời rượu. Tôi uống một hai chén đã từ chối với lý do: tửu lượng kém, chỉ diệt mồi, không diệt rượu.
Rồi ông ta bắt đầu tự rót chén một chén hai cho mình, khi đã ngà ngà say, ông ta bèn lôi kéo tôi xưng huynh gọi đệ. Tôi cũng phụ họa gọi vài tiếng Tần ca.
“Tần ca, anh làm cho nhà Hoàng lão gia mấy năm rồi?”
Tần tổng quản ợ rượu, duỗi ra ngón trỏ làm hình số chín. “Ừ, đã chín năm.”
Trần đại thiếu cầm đèn lồng từ tay tôi, vừa đi vừa nói: “Hẳn kém duyên vô phận.”
Tôi gãi đầu, theo sát y.
“Nhà anh có mấy người?”
“Bốn người. Cha ta mất sớm, còn có mẹ và hai đứa em. Một trai, một gái.”
“Anh có em trai em gái ư?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Ừm.”
“Tình cảm bọn anh thế nào?” Bởi vì tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn không có anh chị em nên tận đáy lòng rất hâm mộ những người có gia đình như vậy.
“Em trai 15 tuổi đi du học Tây Dương nên ta thân hơn với em gái.”
“Anh nhớ họ không?” Tôi nhìn gò má y, nhẹ giọng hỏi.
Trần đại thiếu nghe vậy, liếc mắt nhìn tôi: “Cũng bình thường. Âm dương cách biệt, nhớ hay không đều như nhau.”
“Anh có thể trở về gặp họ mà.”
“Người chết, duyên phận với nhân gian cũng hết, nếu cứ cố chấp không buông cũng chỉ hại người hại mình.” Ngữ khí của y rất hờ hững.
“Nhưng vì sao anh hóa thành ác quỷ?” Lời vừa hỏi xong tôi đã hối hận rồi.
Chỉ nghe cuồng phong nổi lên mãnh liệt, tiếng gió gào thét từng trận nghẹn ngào. Trần đại thiếu đứng trước mặt dùng đôi con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn tôi. Chiếc đèn lồng trắng trong tay y tựa như một vị sứ giả chiêu hồn, đang chờ độ tôi qua sông Nại Hà.
Tôi sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Vì ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên phải mang dáng vẻ ấy.” Nói xong, đôi mắt y dần dần đỏ lên, giống như đẫm màu của máu.
Tôi hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.