Âm Phu
Chương 27 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Edit: Thỏ
“Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy, không thôi trễ mất!”
Lại là mày, mày là ai?
“Mày không biết ta là ai sao?”
Mày rốt cuộc là ai?
“Ta chính là mày đó.”
Tôi sợ đến mở hai mắt ra, đột nhiên nhìn bốn phía, nhận ra ở đây không có người nào, sau gáy vã đầy mồ hôi lạnh.
Mẹ nó đây là cơn mơ quỷ quái gì vậy!
Tôi nuốt nước bọt, thắm giọng bớt khô khan, chỉ thấy trên người mỏi mệt, đầu cũng hơi quay mòng, phỏng chừng ngủ nhiều nên lú. Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, mở miệng kêu: “Sư phụ.”
Không ai đáp lời.
Tôi cảm thấy kỳ quái, nhìn ra ngoài mới thấy buổi trưa, nhưng sư phụ đi đâu được nhỉ?
“Trần ca?”
“Trần Lập Châu?”
Trần Lập Châu cũng không phản ứng.
Tôi sực nhớ trước lúc tôi thiếp đi, dường như sư phụ và Trần Lập Châu đã nói gì đó. Tôi mơ hồ nghe thấy Trần gia, chẳng lẽ người nhà họ đến?
Tôi nhanh chóng bò dậy.
Vì đột ngột đứng lên khiến tầm mắt tôi biến thành màu đen, dưới chân cũng có chút chao nghiêng. Chậm một lúc mới mò tới cửa, đẩy cửa ra, phát hiện trong sân không có bóng người.
“Sư phụ.”
Tôi hô một tiếng.
Lạ thật, thằng cha này rốt cuộc đi đâu?
Tôi bước lên trước vài bước, đang định đảo một vòng sân thì đã thấy lão đạp giày vội vàng chạy tới. Vừa trông thấy tôi, lão nhe ra hàm răng vàng xỉn, nở nụ cười: “Ta còn tưởng mi ngủ đến tối mới tỉnh.”
Mặt tôi đỏ lên: “Lão đã đi đâu?”
“Còn không nói ngay từ đầu, con đi cởi đồ hắn!” Dứt câu quay lưng chạy vào phòng.
Lão đầu kéo tôi lại: “Chạy gì hả? Mi cho rằng nó rất dễ tìm? Nó phải là đồ vật hắn mang theo hằng ngày, phải có linh khí của bản thân, không phải cầm bộ quần áo bình thường là được.”
Tôi nghe xong, dừng bước chân: “Cái gì gọi là linh khí?”
“Nghĩa là bảo bối, càng quý càng tốt; giống như thứ nào bị mi dùng nhiều cũng sẽ có linh khí.”
Tôi cau mày nghĩ ngợi hồi lâu, rón rén hỏi: “Dạ minh châu được không?”
Lần này đến phiên lão giật mình: “Sao? Mi có thứ đó hả?”
Tôi không đáp, chỉ quay lại phòng ngủ, nhìn thấy thi thể của Trần Lập Châu vẫn lặng yên nằm trên giường. Tôi nhẹ nhàng bò lên, đẩy miệng hắn, thấp thỏm lấy ra viên dạ minh châu, tiếp theo đưa cho sư phụ xem: “Lão thấy sao?”
Sư phụ cầm nó quan sát: “Vật này giá trị xa xỉ, dáng vẻ đúng là đồ của tiền triều.”
“Trần Lập Châu nói đây là vật gia truyền nhà hắn, luôn được hắn ngậm trong miệng.”
Sư phụ hứng chí gật đầu: “Không còn thứ nào phù hợp hơn nó đâu, Tiểu Duẫn, mi thoát nạn rồi.”
Tôi nghe xong, trong lòng trở nên vui vẻ; bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, mặt bèn xụ xuống.
“Gì vậy?” Lão đầu có chút khó hiểu nhìn tôi.
Tôi nhíu mi nhìn viên ngọc: “Sư phụ, Trần Lập Châu nói viên ngọc có tác dụng ngăn ngừa thối rữa, nếu con lấy nó đi, thi thể hắn cũng không giữ được lâu.”
Lão đầu lại nheo mắt: “Tiểu Duẫn, mi nghĩ cho kỹ đi. Nếu không có nó, mi sẽ bị bách quỷ xé xác, lúc đó ta muốn gom thịt vụn của mi lại cũng rất khó khăn.”
Tôi nghe xong, răng cắn chặt môi.
Sư phụ nhẹ nhàng đặt viên ngọc vào tay tôi: “Tự mình quyết định.”
Tôi cầm dạ minh châu, nhìn sư phụ một cái, lại liếc nhìn Trần Lập Châu một cái.
Tâm lý vô cùng hốt hoảng, đây cũng là quyết định gian nan nhất cuộc đời ông.
“Đêm nay Trần gia sẽ đến đón người.” Nói xong quay lưng bỏ đi.
Tôi cầm chặt viên dạ minh châu, tâm lý rất là rối rắm, tựa như đang cầm trong tay một củ khoai lang nóng hổi.
Chợt đôi tay lạnh lẽo từ sau lưng tôi duỗi ra, cứ thế nắm lấy bàn tay tôi, ôm chặt lại: “Để ta quyết định giúp em.”