Âm Phu
Chương 42 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Edit: Thỏ
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Lập Châu: “Nhưng Trần phu nhân vừa từ trong này đi ra mà.”
Trần Lập Châu nhìn tôi, mỉm cười, kéo tôi đứng dậy. “Không phải trong phòng, là phía sau.”
“Phía sau?”
“Ừ.” Y gật đầu. “Hắn,” Y nhíu mày, dường như y vẫn còn chưa quen với việc xưng hô ‘hắn’ với thân thể chính mình. “Hắn đem Lập Duy giấu bên trong giếng cạn ở hậu viện.”
“Giếng cạn!” Tôi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Cô thiếu nữ cả người ướt đẫm kia…
“Trần Lập Châu, anh còn nhớ nhà anh có một người tên là Tiểu Hà sao?”
“Ừ, cô ta vốn là nha hoàn thiếp thân của A Viện.”
“Vậy anh biết chuyện về sau của cô ta không?” Tôi khẩn trương nhìn y.
Trần Lập Châu nhìn tôi, nửa ngày bèn nói: “Sau khi A Viện phát điên, hạ nhân tìm được cô ta ở trong giếng nước hậu viện.”
Tôi siết chặt nắm đấm, “Quả nhiên, ngoại trừ em, hết thảy đều là thật. Em còn tưởng rằng có thể cứu anh, em đúng là ngu ngốc.” Đôi con ngươi có phần chua xót. Tôi không thể quên được bộ dáng cô gái kia ở trước mặt tôi cố gắng mỉm cười, cũng không thể quên cô đứng đó nhìn một mình tôi chạy thoát.
Trần Lập Châu nhẹ nhàng vòng lấy tôi, đem đầu tôi vùi vào ngực y, khẽ vuốt ve sau lưng.
“Em khóc ư?” Bỗng nhiên Trần Lập Châu hỏi, giọng mang theo ý cười.
Tôi cục súc ngẩng đầu lên: “Ai nói ông đây khóc.”
“A, đó chính là bụi bay vào mắt, ta thổi giúp em.” Sau đó nâng cằm tôi lên, dịu dàng thổi trên mặt tôi một hơi gió. Tôi lặng im nhìn y, không nói lời nào. Y bỗng mỉm cười, bờ môi mềm mại rơi lên khóe mắt tôi, cuối cùng dừng lại ở trên môi. Tôi ôm thật chặt y, cảm nhận hết thảy sự yêu chiều đó.
Đây là Trần đại thiếu, đại thiếu của tôi.
Riêng tôi.
Lúc chúng tôi ra giếng nước sau nhà, bóng tối đã dần dần tản ra, trời sắp sáng. Giếng nước khô queo, cỏ dại che khuất mọc cao bằng nửa đầu người. Tôi nằm nhoài trên miệng giếng, ngó xuống. Bên trong đen như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Tôi bèn hướng bên dưới gọi: “Nè, có ai không?”
Đáy giếng bỗng vang lên một trận ồn ào: “Cứu tôi, cứu tôi với!”
“Cứu tôi với!” Người phía dưới sợ hãi gào to, cổ họng lại hết sức khàn khàn, hẳn là ở dưới đáy cũng liên tục kêu gào ầm ĩ.
Tôi khó hiểu nhìn Trần Lập Châu, vừa định hỏi y tại sao tiếng hét của Trần Lập Duy không bị Trần phu nhân phát hiện, đã thấy y đứng cách đó không xa, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, có chút mơ hồ.
Tôi sợ hãi muốn lao đến chỗ Trần Lập Châu, chỉ thấy y chậm rãi ngồi thẳng, đôi con ngươi đỏ ối tưởng chừng thấm đẫm máu tươi. Y vươn tay, nhìn Trần Lập Duy cười lạnh, tiếp theo rút bỏ lưỡi dao. Trần Lập Duy chưa kịp phản ứng, máu tươi trong miệng đã lập tức tuôn trào. Gã thảng thốt nhìn con dao cắm trước ngực mình, thân thể đổ ầm xuống đất.
“Phế vật!”
Tôi vội vã chạy qua, “Anh không sao chứ?”
Trần Lập Châu ôm lấy tôi: “Thứ này không thể tổn thương ta được.”
Tôi nhìn Trần Lập Châu mắt đỏ: “Trần ca?”
“Ừ.”
“Anh giết gã rồi.”
“Nó sớm phải chết.”
“Vậy anh sẽ biến mất sao?” Tôi nắm chặt tay áo y trong vô thức.
Trần ca yên lặng nhìn tôi, muốn đưa tay vuốt ve mặt tôi nhưng phát hiện trên tay dính máu tươi, bèn buông xuống. Trần ca lẳng lặng nhìn tôi, bỗng cong khóe miệng: “Ta nghĩ em yêu Trần Lập Châu hơn.”
Tôi nhất thời nghẹn giọng, không biết nên nói gì ngoài việc nắm chặt tay y. Trần ca đưa một bàn tay khác xoa nhẹ đôi mắt tôi: “Từ lúc bắt đầu, khoảnh khắc mà em trông thấy ta, đáy mắt em tràn đầy sợ hãi.”
“Thế nhưng em không sợ hắn, em chỉ sợ ta.”
“Ta chỉ biết dùng khế ước để trói em lại bên mình.”
Trần ca mỉm cười nhìn tôi, đây là lần đầu tiên y mỉm cười như vậy. Dịu dàng, yêu mến, trong mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ.
“Ta từng nói, không quản ta biến thành dạng gì, em cũng không được sợ ta. Nhưng em có thể nói cho ta biết, nếu ta tiếp tục ở cạnh em thế này, em có sợ ta không?”
Tôi chậm rãi buông lơi tay Trần ca. Mà y thì nhìn tôi trong im lặng.
“Em không sợ anh, em yêu anh!” Tôi đột ngột kéo ghì cổ y, cắn một cái lên đôi môi đó. Trần ca sững sờ, khóe miệng nhếch lên, sau đó cuồng nhiệt đón lấy quyền chủ động, cứ thế vây hãm tôi trong vòng tay.
Em yêu người, không quản người là Trần đại thiếu hay Trần ca…
Đời đời kiếp kiếp, đều là của em.
Con rể tới cửa!
Hết.