Âm Phu

Chương 44 : Phiên ngoại

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Edit: Thỏ



“Tính sao đây?” Tôi lén lút nhìn sư phụ, sau đó lén nhìn Trần ca.



Hai người một quỷ nhìn chằm chặp vào bộ hài cốt, trầm mặc không nói lời nào. Lão đầu rít một hơi thuốc lá, không lên tiếng.



“Hay là chôn đi, dù sao hư thúi hết rồi…” Tôi còn chưa nói xong, Trần ca đã hừ một tiếng. Tôi vội vàng nuốt xuống nửa câu sau. Lén vung chân đạp lão đầu một cước, do nhất thời bị đánh úp nên lão ho sặc khói: “Khụ khụ…”



Lão đầu ho khan nửa ngày, nước mắt nước mũi cũng chảy ra. Lão đưa tay lau nước mắt, sau đó chùi vào áo mình, hơn nữa còn ác độc trừng tôi.



“Nếu hư rồi cũng không thể dùng được nữa.”



Tôi đứng bên cạnh gật đầu, Trần ca thì cau mày vô cùng khó chịu.



“Hay là tái tạo thân thể đi.”



“Sao?” Tôi há hốc mồm nhìn lão.



“Cách thức?” Trần ca mở miệng hỏi trước.



“Có nghe chuyện Nữ Oa tạo người chưa?” Lão đầu lại rít một hơi thuốc lá. “Dùng bùn đắp lên bộ xương, sau đó nặn thành tượng đất.”



“Bùn giống với thịt à?” Tôi cảm thấy khó tin.



“Cỡ mi nặn thì suốt đời nó cũng chỉ là bùn thôi.”.” Lão đầu tức giận liếc tôi một cái. “Mau đi làm việc cho ta!”



“Sư phụ, hóa ra lão còn biết nặn tượng!”



“Cút cút cút, mau đi hốc bùn về.”



“Vâng.” Tôi xách cái rổ lao ra khỏi phòng.



“Nhưng mi đi đâu?”



“Bờ sông chứ đâu. Chỗ đó bùn nhiều, độ kết dính cao, kẻ nào nặn tượng cũng đào ở đó.”
“Bờ sông chứ đâu. Chỗ đó bùn nhiều, độ kết dính cao, kẻ nào nặn tượng cũng đào ở đó.”



“Người ta đào bùn làm gì, mi đào bùn làm gì? Hai việc này giống nhau chắc?”



Tôi ngẩn ra: “Vậy đi đâu nhỉ?”



“Đi tới chỗ trước kia chôn Trần đại thiếu mà đào, bùn kia có âm khí của hắn. Đặc biệt phải đào dưới bóng râm, đừng đào ở chỗ mặt trời chiếu rọi.”



“Vâng.”



Đào đầy đủ ba sọt đất to, sư phụ mới kêu dừng.



“Trộn bùn đi.” Sư phụ bưng lên một chậu nước giếng bự. “Nước giếng tính âm, lấy mà dùng.”



“Lắm quy tắc thế nhỉ!” Tôi tặc lưỡi nói.



“Phí lời.” Lão già xáng một bạt tay lên đầu tôi. “Còn không tăng tốc, vị kia trong phòng vẫn đang chờ nghiệm hàng đây. Nếu không muốn bị làm cho không xuống giường được thì cố mà lanh tay lẹ chân.”



Tôi đỏ mặt: “Lão không biết xấu hổ này!”



Chờ đến khi trộn bùn hoàn tất, sắc trời đã bắt đầu tối đen. Tôi vừa mệt vừa đau lưng, cả người đắm đuối. Bỗng một đôi tay vòng lấy eo tôi, vừa quay đầu lại đã thấy Trần ca đứng đằng sau dùng đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp. Tôi thoải mái không nói lên lời: “A…”



Trần ca dán chặt vào lưng tôi, cắn một cái trên vành tai nhỏ. Cơ thể tôi như bị điện giật, eo cũng nhũn ra.



“Lâu lắc thế?” Lão đầu bỗng từ trong phòng ló đầu ra.



Tôi giật mình bưng chậu bùn, cúi mặt chạy vào trong lần nữa. Vành tai đỏ hồng, sau lưng còn nghe tiếng Trần ca cười khẽ. Lúc lão đầu nặn tượng không cho tôi vào xem, lão chỉ gọi Trần ca vào, nói là tôi ở ngoài canh gác.



“Tối thui ai còn đến đây?” Hai tay tôi bỏ trong ống tay áo, gió lạnh thổi khiến nước mũi chảy xuống. Một hồi lâu tôi mới nghe tiếng lão đầu gọi tôi vào.





Tôi vừa đẩy cửa ra đã thấy một Trần Lập Châu giống nhau như đúc nằm ở trên giường chẳng khác nào người thật, quả thực kia chính là một Trần Lập Châu hàng hiệu chánh tông.



“Sư phụ, lão nặn tượng siêu quá, ngày mai mau chóng dạy con xem như truyền nghề.”




“Bớt nói nhảm, mau đem viên ngọc tới đây.”



“Viên ngọc nào?”



“Chính là viên dạ minh châu đấy.” Tôi nghe xong vội vàng một trong túi áo ra một chiếc túi nhỏ, thấp thỏm mở ra, bên trong liền phát ra ánh sáng rực rỡ.



“Đem viên ngọc bỏ vào mồm Trần đại thiếu.” Nói xong liền đẩy miệng Trần Lập Châu, ra hiệu cho tôi nhét viên ngọc vào. Tôi cẩn thận cầm nó đặt vào mồm tượng đất.



Vừa mới bỏ vô, viên ngọc kia đã lăn vào cổ họng, trôi xuống dạ dày. Rất nhanh người đất kia dần dần hiện nên màu sắc, sau đó mở mắt ra. Tôi nhìn theo đầy kinh ngạc.



Lão đầu phủi tay một cái: “Xong rồi. Ta còn có việc, hai ngươi trước hết thích nghi một chút, đêm nay ta không về đâu.”



Tôi vừa quay đầu đã thấy lão đầu vắt chân lên cổ chạy, tiếng đế giày lẹp xẹp vang lên. Lần nữa nhìn lại Trần Lập Châu nằm trên giường đã hoàn toàn mở mắt, y dùng đôi con ngươi màu đỏ chuyên chú nhìn tôi.



Tôi thấp thỏm nuốt nước bọt.



“Lại đây.”



Tôi ngượng ngùng đứng đó, gương mặt nóng bừng.



“Lại đây.” Trần ca gọi thêm lần nữa.



Tôi cắn môi, xấu hổ đi đến gần y. Tiếp theo tôi đứng đối diện y, chậm rãi nhắm hai mắt lại.



“Dìu ta lên.”



“Ơ?” Tôi nghe xong bèn mở mắt.



“Thân thể này quá cứng.” Ý tứ, ta đây không nhúc nhích được.



Đệch mợ, lần này mặt tôi đỏ như nung. Tôi ho khan hai lần, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, dìu y ngồi dậy. Ai ngờ vừa đỡ y lên, Trần ca ngồi không vững đã lôi tôi ngã xuống giường, răng môi hai người va vào nhau đau điếng.



Nước mắt ông đây chảy như mưa, tôi che miệng nhìn y.



Trần ca bỗng nhiên mỉm cười, dời tay tôi, nhìn ngắm đôi môi tôi nửa ngày trời, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống. Lúc chúng tôi tách môi ra đã thấy sâu trong đáy mắt diễm lệ màu đỏ ấy tràn đầy bóng dáng của Khúc Tiểu Duẫn này.



“Có muốn bị ta làm hỏng hay không?” Thanh âm trầm thấp quanh quẩn bên tai, hơi thở ngưa ngứa khiến toàn thân tôi tê dại.



Tôi ngây ngẩn nhìn y, con mẹ nó tên quỷ này lại cám dỗ ông đây!



~~~~



TOÀN VĂN HOÀN.