Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 11 :

Ngày đăng: 12:54 19/04/20


Kiều Thời cười "ha ha": "Đều là cô nam quả nữ như nhau, sao tính chất lại có thể không giống chứ?"



"Hai đứa là ảnh hưởng hormone, anh với cô ấy không có kiểu đó." Kiều Trạch ấn nút trên cửa thang máy, đi vào trước.



Kiều Thời cũng theo vào: "Vâng vâng vâng, có câu thế này, hormone quyết định vừa gặp đã yêu, dopamine* quyết định thiên trường địa cửu, còn tuyến trên thận ấy, quyết định có ra tay hay không."



(*Chất hóa học dopamine trong não ở những người đang yêu cao hơn ở những người bình thường. Nó đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, sự nghiện ngập, tình trạng “phởn phơ”, ham muốn và khoái lạc.)



"Đợi tuyến trên thận của anh phát huy tác dụng thì dopamine của anh nên hành động đi rồi." Kiều Thời nghiêng đầu nhìn anh, "Nghe nói chất này trong não tiết ra chủ yếu chịu..."



Khẽ dừng, cô mỉm cười với anh: "Tình dục ở đại não."



Vừa dứt lời thì gáy lập tức bị đánh.



"Tròng đầu chứa thứ quái quỷ gì đấy."



Kiều Thời xoa gáy, vẫn còn  cố chấp với sự tồn tại của Lộ Miểu.



"Anh à, cô gái đó làm gì thế?"



Kiều Trạch: "Diễn xiếc."



Kiều Thời: "..."



"Thế thì có chỗ nào trùng với công việc của anh chứ?" Kiều Thời hỏi.



Kiều Thời: "Trông chó."



"..." Kiều Thời phát hiện cô thật sự không có cách nào có thể moi được nửa câu từ miệng Kiều Trạch.



"Cô ấy có bạn trai chưa?"



Kiều Thời hỏi tiếp, hỏi xong lại thấy Kiều Trạch nhìn mình vẻ kì lạ: "Câu hỏi kiểu này không phải em nên hỏi cô ấy à?"



"Tốt xấu gì hai người cũng chung nhà mà." Kiều Thời kéo tay anh, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, "Anh à, cô ấy trông cũng xinh xắn dễ thương đó, tình cách nhìn cũng dịu dàng, gần nước lâu dài, anh thật không định xuống tay?"



"Không hề."


Dọc đường Lộ Miểu đưa em gái nhỏ về nhà.



Nhà cô bé cách trường học không tính là xa, chỉ băng qua hai con đường, không mất đến nửa giờ đã đến, cô bé tên Châu Mân Mân, bố tên Châu Tuấn.



"Bình thường em đều tự mình đi về à?" Vừa quan sát môi trường xung quanh, Lộ Miểu vừa thuận miệng hỏi.



"Có khi bố đến đón em, có khi tự em về."



Đi được một đoạn đường ngắn, cô bé đã không còn phòng bị với Lộ Miểu, thậm chí là hoàn toàn tin cậy, ngay cả tên và tin tức về bố mẹ cũng nói ra, bàn tay nhỏ cũng rất tự nhiên nắm lấy tay Lộ Miểu, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến bước chân Lộ Miểu chậm lại.



Cô nghiêng đầu nhìn cô bé: "Vậy ông bà nội của em đâu?"



Cô bé lắc đầu: "Em không có ông bà nội."



Lộ Miểu nhìn chăm chú cô bé một lúc, cuối cùng chỉ khẽ sờ đầu, rồi đưa cô bé về nhà.



Nhà cô nhóc ở tầng sáu, cô bé có đem theo chìa khóa, nhưng người hơi thaaso, lúc mở cửa còn phải cố hết sức kiễng đầu ngón chân.



"Để chị giúp em nào." Cô mở cửa hộ cô bé.



Cửa vừa đẩy ra, trong phòng có một mùi nồng nặc, rất gắt mũi, Lộ Miểu bất giác che miệng hắt hơi ba cái.



Hình như cô nhóc đã sớm quen với mùi này, không thấy có gì không ổn, chỉ là vừa xoay người cởi cặp sách trên vai xuống, vừa gọi vào trong phòng: "Bố ơi?"



Rồi quay đầu lại đón Lộ Miểu: "Chị ơi, chị vào đi."



Lộ Miểu dắt Lộ Bảo vào nhà.



Trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân chậm chạp, kéo dép lê "xoạch xoạch", trong ăn phòng u tối yên tĩnh lại càng trở nên rõ ràng hơn.



Lộ Miểu nhìn vào bên trong, công tắc kêu "bụp", đèn bật lên, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa trước phòng bếp giao với phòng khách.



Người đàn ông này nhìn rất cao, nhưng nếu so với Kiều Trạch vẫn còn thấp, còn lẽ không đến một mét tám, mặc áo sơ mi dài tay màu đen cùng với quần ống dài màu đen, thân hình thoạt hình gầy yếu, mặt cũng gầy, nhưng ngũ quan lại có vẻ tuấn tú, cả người nhìn như vừa mới ngủ dậy, ánh mắt còn hơi mơ màng, một tay xoa ấn đường, một tay đặt lên trên cống tắc ở vách tường.



Trong phòng ngoại trừ mùi khói tràn ngập, trên bàn với ghế cũng lộn xộn một đống, quần áo bừa bộn ném sang một bên, trên bàn trà bày đầy li tách bát đũa chưa rửa, còn cả mấy cái kéo ném lung tung và một cái đầu người tạo hình plastic, trên tường đối diện tủ tivi, treo một khung ảnh đen trắng, trong khung là một cô gái trẻ thanh thú, miệng mỉm cười, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng.



Đó là một bức di ảnh.