Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 113 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Anh Từ. Kiều Trạch thản nhiên gật đầu, rồi nhìn Lộ Miểu, Em đặc biệt hẹn tôi đến đây, là vì để muốn tôi xem cảnh em với người đàn ông khác tình chàng ý thiếp sao?



... Lộ Miểu mờ mịt không theo kịp suy nghĩ của anh, ngây ngốc nhìn anh.



Sắc mặt Kiều Trạch lạnh lùng: Chúc mừng, em đạt được mục đích rồi.



Thu vẻ mặt lại, anh thờ ơ xoay người đi xuống lầu, không chút lưu luyến.



Ánh mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt Lộ Miểu: Sao lại thế này...



Anh ấy... Đầu óc Lộ Miểu không theo kịp, cẩn thận nhớ lại lời Kiều Trạch mới nói, dường như anh cố ý nhấn mạnh là cô hẹn anh đến.



Có lẽ là cáu rồi... Lộ Miểu nói, khẽ mím môi trông có vẻ oan ức, cô không biết tình huống ra sao, nhưng Kiều Trạch không phải người vô duyên vô cớ phát cáu với cô, biểu hiện của anh quá khác thường, cô nghĩ có lẽ anh không muốn để lộ ra nguyên nhân mà mình xuất hiện ở đây, thế là theo lời của anh mà che dấu, Vốn để anh ấy đến đây đón em, có thể do thấy chúng ta như thế... nên ghen.



Thuận thế lấy áo khoác xuống trả lại anh: Anh, anh mặc đi, em không lạnh.



Từ Gia Diên vắt áo lên cánh tay, nhìn theo hướng Kiều Trạch rời đi: Em hẹn anh ta đến đây làm gì...



Em sợ... Cô nói, rồi quay đầu nhìn anh, Nhưng sao anh cũng ở đây vậy?



Khi trời tối đen thì cô bị người của Hoàng Thường đưa đến đây, chuyện cụ thể thì ông ta không nói, hơn nữa ngăn cách với bên ngoài hơn nửa tháng, Lộ Miểu không rõ lắm tình hình bên ngoài thế nào, càng không biết kế hoạch của Kiều Trạch đã đi tới bước nào rồi, để mặc người của Hoàng Thường đưa cô đến đây, cũng trang điểm một phen, để cô đi với ông ta.



Cô không ngờ lại gặp Từ Gia Diên ở đây, dường như anh cũng không nghĩ sẽ giáp mặt cô ở nơi này, thấy cô ở cạnh Hoàng Thường thì không quá vui vẻ lắm, khách sáo chào hỏi Hoàng Thường, cám ơn ông ta đã chăm sóc cho cô, sau đó nói muốn làm việc làm ăn với Hoàng Thường mà đẩy cô đi.



Cô mới ra ngoài chưa đầy một lát thì gặp Kiều Trạch, sau đó Từ Gia Diên cũng đi ra.



Khách hàng hẹn lại đây ngồi một chút. Anh nói, đỡ cô đi xuống lầu, Sao em lại đi với Hoàng Thường? Nửa tháng qua chạy đi đâu thế, sao điện thoại gọi mãi không được, em không biết người nhà sẽ lo lắng ư?



Em đi công tác ở bên ngoài. Lộ Miểu nói lảng đi, theo anh đi xuống lầu, Hoàng Thường để em đến làm bên chỗ ông ta. Ông ta cảm thấy năng lực của em không tệ nên bảo em tới. Tiền lương rất cao, làm việc cũng không có phiền hà gì.



Từ Gia Diên: Con người Hoàng Thường danh tiếng không tốt, em đừng có đến gần ông ta quá.



Lộ Miểu ờ một tiếng: Vậy cũng phải đợi chính thức từ chức đã.



Lúc này sau lưng vang lên tiếng bước chân cộp cộp, A Tuấn đi đến, ngăn hai người lại.



Cô Lộ, quản trị Hoàng đang tìm cô.



sau đó áy náy nhìn Từ Gia Diên: Thật xin lỗi tổng giám đốc Từ, quản trị Hoàng tìm cô Lộ có chút việc.



Trong lòng Lộ Miểu luôn nghĩ đến Kiều Trạch, nên cũng mượn dịp này quay đầu lại nhìn Từ Gia Diên: Anh, nếu không có việc thì anh về trước đi, em không sao.



Em vẫn còn đi làm, cứ thế mà đi thì không hay cho lắm.



Xoay người tính chạy, nhưng lại bị Từ Gia Diên giữ vai lại: Lúc này còn đi làm cái gì, từ chức đi, tiền hợp đồng hết bao nhiêu tiền anh trả cho em.



Rồi ngẩng đầu nhìn A Tuấn: Đi về nói với quản trị Hoàng, nói là cô Lộ có việc đi trước, thật xin lỗi.



Lộ Miểu buồn bực: Anh...



Từ Gia Diên lại cương quyết vô cùng, khăng khăng đẩy cô đi xuống.



A Tuấn giơ tay cản lại: Tổng giám đốc Từ, xin anh đừng khiến chúng tôi khó xử.


Lộ Miểu ừ một tiếng: Đỡ hơn rồi.



Anh ôm cô không nhúc nhích, tay vuốt dọc theo lưng cô, nửa tháng không gặp, cô gầy đi nhiều.



Nửa tháng không gặp, anh hẳn nên nhớ cô mới phải, nhưng anh lại rất hoang mang, hoặc là nói, rất rối loạn mới đúng.



Trương Khởi nói, cô giết Nhậm Vũ.



Từ Gia Thiên nói, cô là kẻ điên, cô có vấn đề.



Hoàng Thường nói, Người ngay bên gối mày mà mày không phát hiện ra sao?



Ba người gần như không qua lại nhau, ấy vậy mà đều không hẹn cùng hướng đến một chuyện, cô không đơn giản như bề ngoài.



Anh cũng biết cô là người có kỹ năng đóng kịch thiên phú, mỗi một vai diễn đều có thể lấy giả làm thật.



Từ Gia Diên, Lộ Tiểu Thành, Hoàng Thường, Hoắc tổng, Trần Nhất Tử, Từ Gia Thiên...



Mỗi người, hoặc vô duyên vô cớ đối tốt với cô, hoặc vô duyên vô cớ lợi dụng cô, còn cả vô duyên vô cớ đề phòng cô.



Kiều Trạch nhớ lại đêm hôm đó anh nằm mơ thấy ác mộng, anh đột nhiên bừng tỉnh, cô treo người nhìn anh.



Anh không rõ đó có phải là ảo giác hay không.



Lộ Miểu cảm nhận rõ cơ thể anh cứng lại.



Cô ngẩng đầu, lo lắng nhìn anh: Anh sao thế?



Kiều Trạch lắc đầu: Không sao, chỉ hơi mệt thôi.



Rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra: Nghỉ ngơi sớm một chút đi.



Động tác của anh không mạnh, giọng cũng ôn hòa, giống ngày thường như thế, nhưng sao Lộ Miểu vẫn cảm nhận được chút lạnh lùng trong anh, cô giật mình, cô không biết rốt cuộc anh làm sao, hay là cô làm sao nữa.



Cô nhìn anh quay về phòng, lấy quần áo đi tắm, đi ngang qua cô, rồi lại đi xa.



Cô ngẩn ngơ ngồi trên ghế, nhìn anh bận rộn.



Kiều Trạch tắm rất nhanh, lúc đi ra phát hiện cô vẫn ngồi trên sô pha, mắt mở to nhìn anh, ánh mắt luống cuống lại mờ mịt, như lúc anh mới quen cô vậy, chỉ là trong ánh mắt đong đầy tình cảm đó còn trộn lẫn vài phần mơ hồ, người ngồi ở đằng kia, như một loài thú nhỏ bị vất bỏ.



Đột nhiên tim anh bị đâm đến mức đau đớn, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vuốt đầu hỏi cô: Sao thế?



Em cảm thấy anh hôm nay có chút lạnh lùng. Cô nói, giọng mềm ra, Có chuyện gì không thể cùng nói với em sao?



Thật không có chuyện gì cả. Tay anh khẽ vuốt tóc cô, Nếu phải nói thì đúng là có chút không thoải mái, sao em lại đi với anh em thế kia.



Đó chẳng qua tình cờ gặp mặt thôi. Cô sốt ruột giải thích, Thật sự anh ấy chỉ là anh trai em.



Anh chỉ thuận miệng bịa chuyện mà cô lại ngỡ thật, sốt ruột làm rõ, hoàn toàn không có một chút tâm nhãn nào.



Cô như thế, anh không biết vì sao mình còn phải nghi ngờ.



Tôi biết. Anh nói, cúi đầu hôn cô.