Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 120 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Lộ Miểu khóc rất lâu, lúc dừng lại thì giọng khản đặc, hai mắt sưng đỏ, nhìn rất thảm hại.



Cô chưa từng khóc trước mặt người khác, cho dù có thân mật với Kiều Trạch đến mức này đi chăng nữa, thì lúc bình tĩnh lại đối mặt với Kiều Trạch vẫn khó tránh khỏi xấu hổ, cô hơi né tránh ánh mắt anh.



Xin lỗi. Cô sụt sịt mấy cái, xin lỗi vì bản thân đã không kiềm nén được cảm xúc.



Dù đã ở bên nhau một thời gian, thì đối với cô, Kiều Trạch vẫn là người đàn ông của công việc, nghiêm khắc lạnh lùng, cực kỳ để ý đến nguyên tắc, cô xen lẫn cảm xúc cá nhân vào công việc thế này thật không thích hợp.



Kiều Trạch không nói gì, chỉ cần nhìn cô một lần là lòng lại đau thêm.



Anh không nói được nhiều câu an ủi, chỉ rút khăn giấy ra, cẩn thận lau khô nước mắt cô.



Anh sẽ không bảo cô phải biết kiên cường, cũng sẽ không khuyên cô xem tình hình thế nào đã, cô đã đủ kiên cường lắm rồi, kiên cường vượt qua cả tưởng tượng của anh.



Nếu khó chịu, muốn khóc thì cứ khóc đi. Anh thấp giọng nói, cầm lấy khăn giấy chấm từng chút lên khóe mắt cô, Miểu ngốc à, trước khi anh là cấp trên của em thì anh chính là bạn trai em, là người nắm tay em đi hết tương lai này.



Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ có gia đình nhỏ của riêng mình. Anh chậm rãi nói, Càng lúc chúng ta càng gần gũi nhau hơn, là hai người thân mật nhất, nương tựa vào nhau nhất thế giới này. Cho nên bất kể xảy ra chuyện gì, em đừng loại mình ra khỏi thế giới của anh.



Chúng ta là một tổng thể, cả em và anh đều là một phần của hai bên, hiểu chưa?



Lộ Miểu ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nay có chút ươn ướt.



Kiều Trạch cúi đầu hôn cô, đuôi mắt trông thấy một chiếc xe hơi đỏ thẫm mất khống chế lao về phía này.



Kiều Trạch cấp tốc đẩy Lộ Miểu ra, tay kia nhanh chóng khởi động xe, quay nhanh vô lăng sang hướng khác, tránh chiếc xe màu đỏ đang lao đến kia, khiến đầu xe đâm thẳng vào vành đai ven đường, còn chiếc xe màu đỏ ấy cũng tông vào vách tường đối diện mà dừng lại.



Kiều Trạch vội vàng quay đầu lại nhìn Lộ Miểu, thấy cô không bị thương mới yên lòng, mở cửa xe bước xuống.



Cửa xe màu đỏ cũng bật mở, Hoàng Giai Ngâm một thân áo đen run rẩy bước xuống, người nhìn có vẻ bị đâm không ít, bước đi lắc lư, ánh mắt nhìn Kiều Trạch còn mang theo mấy phần khiêu khích.



Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn Hoàng Giai Ngâm, rồi nhìn sang Kiều Trạch.



Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô một cái: Em về trước đi.



Lộ Miểu gật đầu, bước xuống xe đi về trước.



Kiều Trạch nhìn theo cô vào biệt thự của Lộ Tiểu Thành rồi mới xoay người lên xe, lái xe rời đi.



Hoàng Giai Ngâm đuổi theo.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh.



Kiều Trạch nói ra kế hoạch với cô, Lộ Miểu suy nghĩ một lúc rồi từ tốn gật đầu: Được ạ.



Cô nhanh chóng sảng khoái đồng ý, ngược lại Kiều Trạch lưỡng lự không thôi.



Hay là... Để anh cân nhắc kỹ thêm chút nữa, kế hoạch này...



Đây đã là biện pháp hữu hiệu nhất rồi. Lộ Miểu ngắt lời anh, Em không sao.



Kiều Trạch nhìn cô không nhúc nhích, không nói tính nguy hiểm trong khi chấp hành nhiệm vụ,chỉ riêng tình cảm của Lộ Tiểu Thành với cô đã chiếm lợi thế rồi, làm sao cô có thể bình an chứ.



Nhưng giống như cô nói, quả thật đây là biện pháp hữu hiệu nhất rồi.



Kiều Trạch nhắm chặt hai mắt lại, cuối cùng không phản bác gì nữa.



Đêm nay Lộ Miểu ngủ không hề yên, liên tục gặp phải ác mộng, không ngừng khóc nấc.



Kiều Trạch biết cô không dễ chịu gì.



Với cô mà nói, Lộ Tiểu Thành chính là tất cả động lực sống trong hơn hai mươi năm qua của cô, cậu vì cô mà gần như bỏ cả cuộc đời này, nhưng hôm nay, cô lại phải lợi dụng tình cảm đó của cậu, đích thân bắt cậu về quy án.



***



Hai ngày sau, Hoàng Giai Ngâm xác định thời gian địa điểm giao hàng.



Lúc Kiều Trạch để Lộ Miểu tham gia vào giao dịch, Hoàng Giai Ngâm nhíu mày nói: Cô ta?



Kiều Trạch cũng đoán được cô ta sẽ có chủ ý nên liền cảnh cáo: Đừng có nảy sinh tâm tư gì với cô ấy. Đây là chuyện chính, chỉ cần bại lộ thì không ai trong chúng ta gánh nổi cả.



Hoàng Giai Ngâm cười hừ một tiếng: Người trong lòng tổng giám đốc Kiều, em nào dám ra tay.



Kiều Trạch không tiếp lời, đây chính là cơ hội tốt để xuống tay với Lộ Miểu, Hoàng Giai Ngâm không thể nào bỏ qua được. Nhưng anh chỉ có thể phòng bị, cố hết sức bảo vệ cô.



Lộ Miểu vẫn ở nhà Lộ Tiểu Thành như cũ, cô không có ý tiết lộ chuyện giao dịch với cậu, nhưng sẽ cố ý nghe điện thoại, sau đó rón rén rời đi, cử chỉ thần bí.



Hành động khác thường như vậy đã khiến Lộ Tiểu Thành để ý đến.