Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 130 :
Ngày đăng: 12:56 19/04/20
Lúc Kiều Trạch chạy đến bến thuyền thì cách giờ thuyền rời bến không còn bao nhiêu thời gian, thuyền bị chặn không cho xuất phát, đã có công nhân đang gây ầm ĩ.
Kiều Trạch lên thuyền, Tiếu Trạm đi về phía anh.
"Sao rồi?" Kiều Trạch hỏi.
Tiếu Trạm: "Tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì."
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Sắp tám giờ rồi, sợ rằng giữ thuyền lại nữa sẽ ảnh hưởng không tốt."
Kiều Trạch quay đầu nhìn hàng chất đầy thuyền, nhắm mắt một cái, khi mở ra lần nữa thì đôi mắt trong lạnh lùng.
"Kiểm tra lần nữa!" Anh nói, "Lộ Miểu vừa gọi điện cho tôi, đống vật liệu gỗ gia công này nhất định có vấn đề."
Thẩm Ngộ cũng lên thuyền theo, liếc nhìn những thùng hàng đó, cần trục trên bến tàu vẫn còn móc mấy thùng hàng.
"Toàn bộ thùng hàng đều giống nhau về màu sắc cả sao?" Đột nhiên Thẩm Ngộ nghiêng đầu, hỏi phó thuyền trưởng bên cạnh.
"Về cơ bản thì giống nhau." Phó thuyền trưởng trả lời anh, "Nhưng vì chất lượng thành phẩm khác nhau, nên để phân biệt thì sẽ một bộ phận có khác biệt nho nhỏ."
Thẩm Ngộ: "Số khác nhau chiếm bao nhiêu?"
"Không nhiều, không đến một phần mười."
Thẩm Ngộ quay đầu lại nhìn: "Cũng để ở đó sao?"
Lúc này điện thoại của Kiều Trạch vang lên, Thẩm Kiều gọi đến, Lộ Bảo đã được đưa tới.
Trên đường đến đây, Kiều Trạch bảo Thẩm Kiều đưa Lộ Bảo tới.
Lộ Bảo đã quen với mùi của Lộ Miểu, có sự yêu thích khác thường đối với cô, có nó ở đây sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Gác máy, Kiều Trạch quay đầu nhìn Thẩm Ngộ và Tiếu Trạm: "Ở đây giao lại cho các anh, tôi đi tìm người trước."
Xoay người xuống thuyền, đúng lúc Thẩm Kiều dẫn Lộ Bảo chạy đến.
Lúc thấy Kiều Trạch, Lộ Bảo ngẩng đầu sủa hai tiếng với anh.
Kiều Trạch ngồi xổm xuống trước mặt nó, sờ đầu nó, nói nhỏ bên tai: "Lộ Bảo, không thấy Lộ Miểu đâu, chúng ta nhất định phải tìm cô ấy về, biết chưa?"
Lộ Bảo "gâu" một tiếng.
Tay Kiều Trạch chỉ lên thuyền, Lộ Bảo lập tức nhận lệnh, sủa mấy tiêng vang dội, một bước nhảy lên cầu thang bên mạn thuyền, lao như điên lên trên.
Kiều Trạch đuổi theo sau lưng nó, chạy vòng quanh boong thuyền, theo nó chạy về phía kho hàng, rồi lại băng qua kho hàng đến buồng máy.
Chiếc thuyền này là thuyền hàng, công nhân trên thuyền không nhiều, hơn hai mươi người, ngoại trừ tập trung làm việc trên boong thuyền ra thì ở buồng máy chỉ có một số người.
Khi Lộ Bảo dẫn Kiều Trạch đi vào, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt Kiều Trạch quét qua từng gương mặt một, không có gương mặt quen thuộc.
Cũng không có mùi quen thuộc.
Lộ Bảo chạy vài vòng trong buồng máy, ngửi ở đây rồi sủa ở nơi đó, sau đó lại chạy ra ngoài, lại đến khoang để hàng nhưng cũng không có gì.
Thuyền chở hàng lớn, hàng hóa cũng nhiều, không gian rộng có nhiều nơi ẩn nấp, không dễ gì tìm thấy.
Lộ Bảo lui tới hai vòng tìm ở trong ngoài tàu chở hàng, tìm mọi chỗ mà không có, nó chán nản ngồi bên chân Kiều Trạch, "oẳng" một tiếng rất nhỏ.
Ngay đến Lộ Bảo cũng từ bỏ, liệu có phải có nghĩa Lộ Miểu không có ở trên thuyền?
Lần đầu tiên, Kiều Trạch nghi ngờ phán đoán của mình, thậm chí bắt đầu không xác định rõ, cuộc gọi trước đó của Lộ Miểu có phải là thật sự đang nhờ giúp đỡ không?
Hoài nghi như thế khiến tâm trạng Kiều Trạch rối loạn.
Cô không thèm nghe, vẫn bóp cò súng, đoạn tuyệt nhìn thẳng vào mắt anh.
Cánh tay Kiều Trạch dần buông lỏng.
Cô lùi từng bước ra sau, lùi đến bên người Từ Gia Diên.
Từ Gia Diên đã sắp đặt một cano chạy thoát thân nhằm đối phó với tình huống bất ngờ, cano giờ đã ở bên mạn thuyền.
Lộ Miểu đỡ lấy Từ Gia Diên, muốn đưa anh ta xuống cano.
Súng của cô vẫn kề trên huyệt thái dương của mình.
Nếu cô xuống thuyền, lên cano chạy thoát thân, thì thật sự không còn đường trở lại nữa.
Súng của Kiều Trạch chậm rãi nhắm vào Lộ Miểu.
"Miểu ngốc, em quay lại đây!" Anh nói, tay run run, nếu bắn phát súng này, bất kể là bắn trúng cổ tay cầm súng hay trên chân cô, đều có thể ngăn cản cô rời đi.
Nhưng một phát súng này lại như có sức nặng nghìn cân, anh không thể nào bóp cò được.
Cô biết rõ băn khoăn của anh, ỷ vào sự kiêng dè của anh với cơ thể này mà chắn trước người Từ Gia Diên, không hề sợ hãi, định đỡ anh ta xuống thuyền.
"Đoàng", tiếng súng vang lên.
"..." Bỗng chốc Thẩm Ngộ nhìn sang Kiều Trạch.
Một phát súng này của anh là bắn vào bả vai mình.
"Lộ Miểu" và Từ Gia Diên khiếp sợ quay đầu nhìn anh.
"Miểu ngốc, em về đây!" Anh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, "Em về đây cho tôi!"
"Đoàng", lại một tiếng súng nữa, nhưng không bắn trúng, bị Thẩm Ngộ đột ngột đưa tay ra đỡ.
Anh đang dùng chính sự sống chết của mình ép cô tỉnh lại.
Mắt cô từ khiếp sợ dần từ từ đong đầy nước mắt, nhìn anh không thể nào tin nổi, cánh tay đỡ Từ Gia Diên chậm rãi buông lỏng ra, súng đặt trên huyệt thái dương cũng chậm chạp rơi xuống.
Ánh mắt của Từ Gia Diên đột nhiên trở nên tàn bạo, chợt dùng sức kéo lấy cô, nổ súng về phía Kiều Trạch.
Sắc mặt Lộ Miểu biến đổi, gần như theo bản năng giơ súng lên với Từ Gia Diên.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Hai tiếng súng vang lên.
Kiều Trạch né được, còn Từ Gia Diên ngã sầm xuống đất.
Lộ Miểu thất thần nhìn súng trong tay, rồi ánh mắt chậm rãi dời sang Từ Gia Diên trúng đạn ngã trên đất, trong mắt đầy nước mắt và mờ mịt, sắc mặt ảm đạm, đôi môi mấp máy, cả người quỳ sụp xuống đất, súng lăn sang một bên.
"Miểu ngốc." Kiều Trạch bịt vết thương vùng ra đi về phía cô, nắm lấy tay cô.
Tay cô rất lạnh, cả người hồn bay phách lạc, ánh mắt nhìn anh không hề có tiêu cự, chỉ còn lại mịt mù.
"Anh ất đã cứu em, anh ấy cứu em với Lộ Tiểu Thành..."
"Nếu không có anh ấy, em với Lộ Tiểu Thành sớm đã chết rồi..."
"Anh trai..."
Vẻ mặt của cô thay đổi qua lại giữa Lộ Miểu và "cô", vô thức nỉ non, hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng vô hồn.