Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 15 :

Ngày đăng: 12:54 19/04/20


Kiều Trạch ném trả điện thoại lại cho cô: "Nếu thật muốn tiếp tục, thì thu những suy nghĩ không nên có của cô lại đi."



"Nghề này chính là thế, trừ bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm thậm chí tử vong ra, còn có thể phải khiến người thân không hiểu, thậm chí là hiểu lầm."



"Sự việc đột phát hôm nay không phải lần cuối cùng, chẳng lẽ cứ mỗi lần như thế, cô đều muốn gọi điện, giải thích rõ ràng với anh ta?"



Lộ Miểu siết điện thoại, cúi thấp đầu, mím môi không đáp.



Kiều Trạch không để ý đến cô nữa, dựa lưng ra sau ghế.



Tâm trạng Lộ Miểu không được tốt lắm. Lời kết tội hôm nay là biện pháp cô nghĩ ra dưới tình thế cấp bách khi đuổi Từ Gia Diên đi.



Cô biêt anh hổ thẹn với cô, chuyện bỏ lại cô vào năm đó luôn là khúc mắc trong anh.



Khi cô khóc nắm tay anh, xin anh đưa cô về, nếu lúc đó anh chịu mở miệng, bố mẹ anh cũng không thật sự vất cô lại đó.



Anh biết mình có địa vị trong lòng bố mẹ, nhưng lúc đó anh lại không làm thế.



Sau này anh đối tốt với cô có thể là do phần hổ thẹn đó, ôm tâm lí muốn bù đắp đến giúp cô.



Cô không trách anh, một cậu bé mười tuổi thì biết gì chứ, ngược lại mấy năm nay vì sự giúp đỡ chiếu cố cẩn thận của anh, cô cũng không đến mức khốn khổ lắm.



Đối với Từ Gia Diên, cô cảm kích thậm chí còn có lúc ỷ lại, cho dù cô không xài một xu tiền của anh, nhưng về mặt tinh thần lại luôn dựa vào.



Nhiều lúc có cảm giác mình không gồng gánh nổi nữa, thì luôn nhớ rằng mình còn có một người anh, còn có một người anh bất cứ lúc nào cũng có thể giúp cô, chung quy trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.



Nhưng bây giờ, vì công việc của mình, mà cô lại dùng những thứ anh để tâm nhất đâm vào anh.



Lộ Miểu nhớ lại câu "anh xin lỗi" kia, cùng với bóng lưng lúc anh rời đi, trong lòng càng thêm khó chịu.



Cô cũng chỉ có một người anh là anh.



Điện thoại trong tay cô bị siết chặt lại lỏng ra, thả lỏng rồi lại nắm chặt, cuối cùng không đẩy lùi được sự áy náy đang bao trùm lên mìn, cô gọi điện cho Từ Gia Diên.



Kiều Trạch ngồi ngay sau lưng cô, nhìn cô hết cầm lấy điện thoại lại buông ra, cuối cùng gọi đi.



Anh không giật điện thoại của cô nữa, mặt không đổi sắc quay đầu ra nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai là giọng nói nho nhỏ của cô.



"Anh?"



Từ Gia Diên đang đi xã giao, uống nhiều rượu, lúc nghe thấy giọng cô thì im lặng một lúc lâu, không nói gì.



"Anh ơi, chiều hôm nay... em xin lỗi." Cô cúi đầu xin lỗi, "Không phải em cố ý nói vậy đâu, chỉ là lúc đó không kiểm soát được."
"Không lâu lắm, mới mấy tháng thôi."



"Vì sao lại mất?"



"Nghe nói là sẩy chân rơi từ trên lầu xuống, ngã chết."



Lộ Miểu nhớ đến cô gái trong di ảnh trên vách tường nhà Châu Tuấn.



"Haiz, có lẽ ông trời đố kị hồng nhan đây mà. Bà chủ đẹp lắm, tình cảm với ông chủ cũng tốt. Cửa tiệm này là do ông bà chủ khai trương, kinh doanh cũng được mười năm rồi, tình cảm giữa hai người rất tốt, không ngờ..."



"Bây giờ gần như ông chủ không dám bước vào tiệm nữa, có lẽ sợ nhìn vật lại nhớ người."



...



Mọi người rầm rì bàn tán một phen, cùng với âm thanh cụng ly, không biết là ai châm thuốc, hút một hơi.



Một điếu thuốc được đưa đến trước mặt Lộ Miểu: "Hút không?"



Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn người đó, rồi do dự nhìn hộp thuốc lá, đưa tay rút ra một điếu.



"Em chưa hút thuốc bao giờ." Cô nói, đánh giá điếu thuốc, rồi đưa đến dưới mũi ngửi.



Người đưa thuốc cười: "Chưa hút bao giờ cũng rất bình thường."



Tay bật bật lửa, đưa đến: "Thử đi."



Lộ Miểu đỏ mặt lắc đầu: "Có lẽ không thử vẫn hơn, em không thích mùi khói."



"Không sao, hút vài hơi thôi." Người đó luôn xúi giục, tự ý châm điếu thuốc trong tay cô, mọi người cũng cười ồn ào, bảo cô thử xem.



Lộ Miểu cầm điếu thuốc không nhúc nhích, chỉ mỉm cười.



Lúc này lục lạc treo trên cửa thủy tinh chợt truyền đến tiếng đẩy cửa.



Lộ Miểu ngẩng đầu, trông thấy Kiều Trạch đi vào thì ngẩn người.



Hôm nay anh mặc áo khoác dài màu đen, gió thổi tà áo phất phơ, trông có vẻ sương gió mệt mỏi.



Tay anh cào tóc, nhìn mọi người đang ăn cơm trong phòng: "Bây giờ còn có thể gội đầu không?"



"Có chứ." Lộ Miểu dụi tắt điếu thuốc, đứng lên, "Mời anh đi bên này."