Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 21 :
Ngày đăng: 12:54 19/04/20
Lộ Miểu nghe thấy tâm tình của Châu Mân Mân không ổn cho lắm, lo cô bé xảy ra chuyện, liền dịu giọng vỗ về: "Mân Mân, đừng khóc, em ở nhà đợi chị chút nhé, bây giờ chị qua chỗ em liền được không?"
"Dạ..." Châu Mân Mân nghẹn ngào nói, "Vậy chị nhanh đến nhé... Em không gọi cho bố được..."
"Được rồi."
Tắt máy, Lộ Miểu gọi Kiều Trạch.
"Tôi muốn đến nhà Châu Tuấn một chuyến đã, anh về trước đi."
Kiều Trạch nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Giờ này ư?"
"Đúng thế, con bé ở nhà một mình không an toàn, tôi đến xem sao."
Ấn đường Kiều Trạch nhíu lại: "Một cô bé sáu tuổi, giờ này còn gọi cho cô?"
Lộ Miểu thấy giọng điệu anh không ổn: "Có... chuyện gì không phù hợp ư?"
"Có thể con bé nửa đêm tỉnh ngủ không thấy bố đâu, một mình ở nhà nên sợ?"
Kiều Trạch lắc đầu, tay đặt lên vai cô, đẩy cô ra khỏi cửa: "Tôi đưa cô đi."
Xe anh đã đậu ngay cửa, hai người nhanh chóng lên xe.
Từ đây đến nhà Châu Tuấn đi mất gần nửa tiếng, xe chạy nửa đường thì Tiếu Trạm gửi tin nhắn cho Kiều Trạch, Châu Tuấn đã bị bắt về quy án, hắn ta đang giao dịch ma túy với chị Nghê thì bị bắt tại trận.
Kiều Trạch đọc xong tin nhắn thì thuận tay ném điện thoại cho Lộ Miểu.
Lộ Miểu đang dựa đầu vào cửa sổ nghỉ ngơi, thấy anh ném điện thoại sang, giơ tay chụp lấy, lúc đọc tin thì không bất ngờ lắm, cũng không có cảm giác hưng phấn khi hoàn thành nhiệm vụ, Châu Tuấn bị bắt, giờ Châu Mân Mân phải làm sao?"
"Vừa nãy Đinh Lệ nói gì với cô?" Bỗng Kiều Trạch nói, "Sắc mặt cô nhìn không ổn."
"..." Lộ Miểu vô ý thức sờ mặt, "Không ổn chỗ nào?"
Kiều Trạch không để ý đến cô nữa, rất nhanh nhảy lên cửa sổ, rồi sau đó thành thạo đu đến cửa sổ lồi bên cạnh, trái im Lộ Miểu phút chốc như nhảy vọt ra, tay anh đã vững vàng dừng trên song sắt bảo vệ.
Cửa sổ bảo vệ cách cửa sổ phòng tắm khoảng một cánh tay, Kiều Trạch nương theo lưới bảo vệ, nhảy lên cửa sổ, một tay nắm lấy lướt bảo vệ, một tay cầm cán lăn bột, đập lên cửa sổ phòng tắm, thủy tinh rơi xuống đất theo từng cú đập, tay trái Kiều Trạch nắm lấy song cửa phòng tắm, cẩn thận chuyển trọng tâm cơ thể đến cửa sổ bên này, rồi sau đó từ ô cửa nhỏ lật người vào phòng.
Trái tim treo trên cao của Lộ Miểu lúc này mới thả xuống.
Không quá một lát sau, cửa sổ phòng tắm lại có động tĩnh, bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch xuất hiện bên cửa sổ.
Nhân viên phòng chữa cháy đến cứu viện cũng đã buộc chặt đai bảo hộ, hạ từ trên mái nhà xuống cửa sổ.
Kiều Trạch giao Châu Mân Mân đã hôn mê cho anh ta, rồi sau đó về lại theo đường cũ, trên gương mặt tuấn tú của anh đã bị khói hun đen nham nhở, nhìn có chút nhếch nhác, cũng không kịp lau sạch, người vừa an toàn đáp xuống đất, lập tức trở tay túm lấy Lộ Miểu, dẫn cô xuống lầu.
Xe cấp cứu đã đến, Châu Mân Mân được đưa vào xe ngay.
Cảnh này vừa vặn được Châu Tuấn ngồi trong xe cảnh sát trông thấy, hắn vốn ủ rũ ngồi sau xe, tiếng còi xe bên ngoài ầm ĩ khiến hắn theo bản năng xoay đầu đưa mắt nhìn, vừa nhìn một cái đã trông thấy trong phòng 601 dãy hai khói lửa cuồn cuộn, cùng những nhân viên phòng chữa cháy bận rộn, cả người lập tức phát điên lên.
"Mân Mân! Mân Mân! Dừng xe, mau dừng xe..." Tay ra sức thoát khỏi còng tay, liều mạng đập vào cửa kính định xuống xe, "Xin các anh, để tôi xuống xe đi, con gái của tôi... con gái của tôi nó... Ở trong phòng..."
Cả người nói năng lộn xộn, run rẩy như muốn điên lên, hai mặt đỏ ngầu.
Tiếu Trạm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, đúng lúc trông thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu trong đám đông.
Anh ta gọi điện cho Lộ Miểu: "Sao lại thế này?"
"Phòng 601 có cháy." Lộ Miểu vừa cuống lại vừa lo, nhìn Châu Mân Mân được đưa lên xe cấp cứu, đã chẳng biết trước mắt mình là chuyện gì nữa.
"Châu Mân Mân thì sao?"
"Em không biết, bây giờ đưa đến bệnh viện cấp cứu."
"Được rồi." Tiếu Trạm cúp máy, nhìn Châu Tuấn đang nổi khùng từ trong gương chiếu hậu, "Dẫn về."