Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 26 :

Ngày đăng: 12:54 19/04/20


"Anh đã đặt trước rồi đúng không ạ?" Lễ tân ngẩng đầu hỏi.



Kiều Trạch gật đầu: "Đúng thế."



Lộ Miểu sững sờ hai giây, lặng lẽ giật tay áo anh: "Thế tôi ở đâu?"



Hỏi xong liền thấy Kiều Trạch dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, cằm anh chỉ vào hai tờ giấy thông hành Hồng Kông cầm trong tay: "Cô nói xem cô ở đâu?"



"..." Lộ Miểu không nói nên lời, "Nếu anh không còn tiền, thì chúng ta ở khách sạn nào rẻ hơn cũng được."



Kiều Trạch: "..."



Cánh tay dài của anh chợt đưa về phía cô, tay đưa lên vỗ vào gáy cô rồi ôm cô tới, nghiêng đầu, dựa vào bên tai cô cúi đầu nói: "Có phải trọng tâm của cô sai rồi không?"



"Những chuyện kiểu này không phải cô nên lo lắng, liệu có phải giường đôi hay không ư?"



Lộ Miểu: "..."



Cô đẩy anh ra, không ngờ cánh tay Kiều Trạch lại siết chặt thêm, dùng tư thế cực thân mật ôm cô vào lòng.



"Đừng lộn xộn." Anh hạ giọng nói, "Người đàn ông mặc âu phục xám và cô gái mặc váy đỏ đang đi vào cửa đó, để ý bọn họ nói gì."



"..." Lộ Miểu nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn anh, đuôi mắt liếc về phía cửa, quả nhiên trông thấy một cô gái mặc váy đỏ khoác tay người đàn ông mặc âu phục xám, từ cửa đi vào đại sảnh, có lẽ là khách đã nghỉ lại khách sạn này, sau khi băng qua đại sảnh, liền đi thẳng vào thang máy, vừa đi vừa nói, nhìn như một cặp đôi, lại có vẻ giống nhân tình.



Lộ Miểu không chắc chắn, nhìn hai người họ đi xa một cách tỉnh queo.



Sau đó đăng kí phòng ở đã xong.



"Cám ơn." Kiều Trạch nhận thẻ phòng và giấy thông hành, một tay kéo vali, một tay ôm Lộ Miểu, cùng nhau đi vào thang máy.



Hai người kia vừa vào thang máy, mắt thấy cửa sắp đóng, Lộ Miểu vội đưa tay ra nhấn nút, cánh cửa lại mở ra.



Lộ Miểu cười áy náy với hai người trong thang máy: "Ngại quá."



Cô gái váy đỏ cũng cười khách khí: "Không sao."




Lộ Miểu mím môi, nhanh chóng xóa nó đi cho anh, suy nghĩ chút, rồi hỏi anh: "Có thể chụp ảnh chung với anh không?"



"..." Kiều Trạch khó hiểu nhìn cô, "Làm gì à?"



Lộ Miểu lắc đầu: "Không biết nữa, chỉ là bỗng dưng muốn chụp thế thôi."



"Nhưng mà thôi bỏ đi." Cô nhét điện thoại vào lại trong túi, "Đi thôi."



Kiều Trạch gật đầu, cũng không đòi chụp ảnh, cả anh và cô đều không thích dùng máy ảnh để ghi lại nhiều thứ.



Lộ Miểu và Kiều Trạch đi dạo một lát cho qua chiều, sau bữa tối cô vốn tưởng có thể về khách sạn nghỉ ngơi, không ngờ anh lại đưa cô đến sòng bạc.



Ở đây, Lộ Miểu bắt gặp Thương Kỳ và bạn gái của anh ta mà lúc trưa Kiều Trạch có nhắc với cô, bọn họ đang mở ván bài, một trước một sau ngồi ngay đó.



Lộ Miểu ngạc nhiên, mỉm cười với bạn gái Thương Kỳ: "Trùng hợp quá, anh chị cũng đến chơi sao?"



Bạn gái Thương Kỳ hình như khá bất ngờ với người một ngày vô tình gặp ba lần, lần này không có vẻ xa cách như lúc trưa, cũng mỉm cười gật đầu: "Hai người cũng đến chơi à?"



Lộ Miểu gật đầu cười: "Vâng."



Bạn gái Thương Kỳ liếc nhìn Kiều Trạch bên cạnh cô: "Bạn trai cô đấy à?"



Lộ Miểu đỏ mặt lắc đầu: "Không phải... Anh ấy... là sếp của em."



Trong mắt bạn gái Thương Kỳ nhất thời xẹt qua một tia đã rõ, đều cùng là cấp dưới của sếp.



Lộ Miểu hiểu vẻ rõ ràng trong mắt cô ấy, cũng không thấy xấu hổ, ở nơi này, mượn danh nghĩa đi làm để dẫn theo người tình bạn giường đến phong lưu mấy ngày cũng không ít đâu.



Cô ở trong mắt cô ấy, có lẽ là người tình của Kiều Trạch, hoặc là bạn giường.



Thân phận bạn giường này khiến bạn gái của Thương Kỳ nhìn cô thêm mấy phần thân thiết, cô ấy vốn theo Thương Kỳ đến đây chơi, bản thân không thích cờ bạc, ở bên cạnh xem mà thấy vô vị, khó mà gặp được người có duyên, lại là người có thân phận cũng gần giống mình, trong lòng xem như gần gũi hơn, nhìn hai người đàn ông đang chăm chú chơi bài, cũng không làm phiền, chỉ cười hỏi Lộ Miểu: "Chị đi lấy cà phê, cùng đi nhé?"



Lộ Miểu gật đầu: "Được."