Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 3 :
Ngày đăng: 12:54 19/04/20
Kiều Trạch nhìn cô một cái: "Sao hả?"
Tiếu Trạm có thể hiểu được tâm tình lúc này của Lộ Miểu, nén cười nói: "Cô ấy tên là Lộ Miểu."
"..." Kiều Trạch khẽ dừng lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ nghiêng người, "Cô thử xem."
Lộ Miểu ngồi xuống trước mặt chú chó, ngầng đầu hỏi Kiều Trạch: "Muốn đưa nó đi đâu đây?"
"Nhà tôi."
Lộ Miểu "à" một tiếng, rồi vuốt đầu Lộ Bảo, ríu rít nói với nó mấy câu, không ngờ nó lại có thể như nghe hiểu được, đứng thẳng lên, "oẳng oẳng" rồi phe phẩy cái đuôi, ảo não chạy đến trước mặt Kiều Trạch.
Tiếu Trạm vui vẻ: "Lộ Miểu, không phải em biết ngôn ngữ của động vật đó chứ."
"Làm gì có." Lộ Miểu đứng lên, "Chó cũng giống người, anh nói chuyện dễ nghe với nó là được, nó có thể hiểu mà."
Tiếu Trạm vẫn cảm thấy rất thần kỳ: "Vậy thì cũng cần phải có bản lĩnh mới được, cái này học như thế nào vậy?"
Lộ Miểu: "Hồi nhỏ em có nuôi chó."
Tiếu Trạm bật cười, đùa nói: "Hồi nhỏ hay bị phạt lắm hả?"
Lộ Miểu mấp máy môi, không ư hử gì, chỉ vạch ra nụ cười miễn cưỡng coi như đáp lại.
Kiều Trạch không nghe rõ Tiếu Trạm nói gì, nhưng nghe rõ Lộ Miểu trả lời là gì, vẻ mặt cô cũng dừng trong mắt rất rõ ràng.
Bất giác anh nhìn cô thêm mấy lần nữa, lúc này cô quay sang nói với phó cục trưởng Lưu: "Phó cục trưởng Lưu, cháu đi được chưa ạ?"
Phó cục trưởng Lưu nhìn anh, đang trưng cầu ý anh.
Kiều Trạch cúi đầu gọi Lộ Bảo một tiếng, nó "ư ử" một tiếng, vẫy đuôi với anh, nom rất nghe lời, vậy là anh gật đầu.
Lộ Bảo sau khi được Lộ Miểu khơi thông liền rất biều điều, lần này ngoan ngoãn theo anh về nhà.
Trên đường về, Kiều Trạch thuận đường ghé vào bệnh viện thành phố.
Bác sĩ chính của anh là chuyên gia lão làng có tiếng ở khoa tai mũi họng, là người Thẩm Ngộ giới thiệu cho anh, hơn năm mươi tuổi, y thuật không cần bàn, nhưng có lẽ anh là người duy nhất xảy ra chuyện như thế trong vòng mấy năm nay, nên cũng đặc biệt cố chấp với anh.
Khi anh đến thì ông ấy đã sắp tan làm, không còn bệnh nhân nào, vẫn theo lệ để cho anh làm thí nghiệm kiểm tra trước, kiểm tra xong liền nhíu mày vẻ nghi hoặc.
Từ lúc tám giờ sáng chính thức làm nhiệm vụ đến bây giờ, đã hơn bảy tiếng đồng hồ, cô là một trong những người có hiệu suất cao nhất.
6 người khác ở hiện trường chia làm ba tổ, 2 người một tổ, một tổ sẽ kiểm tra xe khách, tổ khác lại kiểm tra xe vận tải và xe hơi, tổ cuối cùng thì chạy máy, ứng đối với tình huống xảy ra bất chợt.
Lộ Miểu với Diêu Linh Linh phụ trách việc kiểm tra xe tải và xe hơi.
Giao thông ở cửa khẩu bên này khá đông, ngày ngày xe cộ hơn lại phải hơn mười nghìn, gần như mỗi một xe đều phải kiểm tra bên trong, nếu tốc độ không đủ nhanh, xe xếp hàng ở sau chờ kiểm tra e là sẽ kẹt hết cả đường cái mất.
Lộ Miểu cảm thấy, vì hiệu suất rất cao, làn xe nơi cô kiểm tra cũng không có đội ngũ xếp hàng quá dài, điều này vừa hay trước mắt rất hợp ý Tiếu Trạm.
Kiều Trạch cũng nhìn lên màn hình: "Tốc độ này cũng tạm được, nhưng hiệu suất thì... vẫn phải xem kết quả đã."
"Hơn nữa cô gái này hình như không nhanh nhạy lắm với tình huống đột phát." Kiều Trạch chỉ vào màn hình, Lộ Miểu suýt chút nữa bị xe chạy qua quẹt kính chiếu hậu vào người, "Cô ấy hơi kém về khoản phản ứng với nguy hiểm, nếu ở trên chiến trường súng thật đạn thật, thì chính là vết thương trí mạng."
Tiếu Trạm gật đầu, đây quả thật là một vấn đề, nhưng cũng không thể phủ nhận là cô đã tránh đi, dù sao ở trên màn hình, trong nháy mắt xe chạy vụt qua rồi, cô mới nghiêng người né đi, rồi nhìn chiếc xe tải thùng màu xanh ở phía sau.
Diêu Linh Linh trông thấy kính chiếu hậu của chiếc xe hơi sượt qua cánh tay phải Lộ Miểu, vội vàng giữ lấy cô ấy: "Cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao, không bị đụng trúng." Lộ Miểu vỗ lên cánh tay phải, để cô ấy yên tâm.
"Không sao là tốt rồi."
Diêu Linh Linh thở phào, Lộ Miểu đã ngăn chiếc xe tải thùng màu xanh lại, theo quán tính hỏi: "Xin chào, trong xe chứa gì thế?" "Chở chỗ nào?" "Chở đến đi đâu..." vừa gặng hỏi vừa quan sát thần sắc của tài xế cùng những người khác trong xe, xem có để lộ sơ hở nào không.
Tài xế là một người trẻ tuổi, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi đầu, phụ xe là một thanh niên chỉ khoảng mười bảy mười tám, nhìn vẫn còn nhỏ, hiền lành, hơi hướng nội, khi đối mặt với câu hỏi của Lộ Miểu, còn có mấy phần e dè, trả lời rằng trong xe chở hoa quả.
Lộ Miểu mở thùng xe ra, kéo chú chó nghiệp vụ "Đại Thành" của cô lên xe, trên xe chất đầy cam, mới vừa được hái xuống, vẫn còn lá cây, từng giỏ từng giỏ chồng lên nhau, trên cùng phủ một lớp vải ướt.
Lộ Miểu tiện tay kiểm tra mấy chiếc giỏ, không phát hiện điều gì khác thường, Đại Thành cũng xoay tới xoay lui trong thùng xe, rồi đi xuống.
Lộ Miểu cũng nhảy xuống theo, gài cửa xe lại cho bọn họ, đi đến trước cửa xe, đang định xua tay để bọn họ đi, thì cơn gió nhẹ thổi tới trước mặt, mang theo làn hương mảnh chua chua quen thuộc xộc vào trong mũi, Lộ Miểu rùng mình một cái, một tay tóm lấy cửa xe mở ra, "Xuống xe!"
Một cảnh này rơi vào trong mắt Kiều Trạch, vốn hai tay còn đặt trước ngực, tư thế thả lòng ngồi dựa lui sau ghế, nhìn chăm chú vào màn hình, lúc vẻ mặt Lộ Miểu đột nhiên cứng lại thì anh cũng ngồi thẳng người lên.
"Gay rồi!"
Bàn tay phải của Tiếu Trạm lưu loát rút khẩu súng bên hông ra, đẩy cửa xuống xe.