Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 31 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Hôm sau là Kiều Trạch dậy trước.



Đồng hồ sinh học của anh luôn đúng giờ, trong vòng tay còn nhiều thêm một người, nên ngủ cũng không sâu như bình thường.



Anh mở mắt thì Lộ Miểu vẫn chưa tỉnh, cả người như chú mèo nhỏ, im lặng cuộn trong cánh tay anh, khuôn mặt bình thản mà trầm lặng.



Đây là lần đầu tiên Kiều Trạch quan sát cô ở khoảng cách gần, quan sát ngũ quan cô, gương mặt cô.



Dường như cũng là lần đầu tiên, đại não anh phác họa gương mặt cô rõ ràng đến thế.



Cho đến nay, sự nhận biết của anh với phái nữ, chỉ chia ra thông minh và không thông minh, anh thừa nhận tính cách và năng lực của bọn họ lớn hơn so với diện mạo.



Nên tuy đã quen cô nhiều ngày, nhưng anh lại luôn mơ hồ với vẻ ngoài của cô.



Sự nhận biết của anh về cô, chỉ là một cô nhóc ngốc nghếch, không thông minh, cũng không đẹp chói mắt, có mấy phần dẻo dại, lại có chút ngốc, toàn rễ cây, không hay thay đổi. Dù có đặt giữa đám đông vẫn không đủ thu hút, cho dù bề ngoài có xinh đẹp hơn đi nữa, nhưng với tính tình như thế, quả thật không đủ để người ta khắc sâu trí nhớ.



Trời sinh cô đã có dáng vẻ tôi nhìn mà thương, kiểu dịu dàng yếu ớt cần đàn ông bảo vệ quan tâm, ấn tượng đầu tiên của anh về cô, là trực tiếp đá Kiều Thời ra sau.



Anh không cần một cô gái sống dựa vào anh.



Kiều Thời là người anh nuôi khôn lớn, vụng thì có vụng, nhưng chí ít vẫn độc lập.



Nhưng trong khoảng thời gian sống chung này, quả thật gương mặt cô rất dễ lừa người khác.



Người nhìn ngốc nghếch, nhưng đầu óc dễ dùng hơn Kiều Thời, cũng thận trọng, có gan, cô biết làm thế nào để lợi dụng cách tự vệ, không ngừng lừa mọi người, cũng gạt cả anh.



Căn bản là cô không nghĩ đến việc dựa vào bất kì người nào.



Dù đối với ai, cô cũng phòng bị.



Khuôn mặt trước mắt này, yên giấc, khôn ngoan, trên gương mặt còn có thể trông thấy cảm giác collagen đặc biệt chỉ ở tuổi này, trẻ trung tươi mát, nhìn quả thật không giống người có tâm sự, trong mắt cô cũng chưa từng biểu lộ chút sầu đau hay khổ sở nào, bất kể ở thời điểm nào, tuy thoạt nhìn cô có vẻ ngây ngẩn ít nói, nhưng luôn tràn ngập phấn chấn cũng như bốc đồng.



Điều đó không thể nào giả vờ được. Một người tâm tư u ám hay nhốt mình trong quá khứ, không thể nào có ánh mắt và nụ cười như thế được.



Nhưng nếu không phải bị chôn vùi trong quá khứ không biết tên, vì sao một người lại liên tục gặp ác mộng như thế?



Nhìn gương mặt trước mắt này, Kiều Trạch phát hiện, quả thật anh nhìn mà không hiểu cô.



Nhưng nét mặt bình yên thế, lại như lộ ra cảm giác yếu đuối không biết tên, khiến anh bất giác siết chặt cánh tay ôm cô.



Đây dường như là một động tác theo bản năng, cũng có thể là ý nghĩ bảo vệ trời sinh của đàn ông, nên khi tay siết chặt, đầu anh cũng vô thức tiến sát đến, cằm nhẹ nhàng gác trên đỉnh đầu cô, cúi đầu khẽ chạm vào trán, Lộ Miểu lập tức tỉnh dậy, bèn đẩy anh ra.



Kiều Trạch đoán có lẽ đây là một lần phản ứng nhanh nhất trong đời cô, trở mình ngồi dậy, vẻ mặt ngơ ngác.



Lộ Miểu cũng không biết mình lại làm sao, đang mơ màng thì cảm giác có thứ gì đó chà xát lên mình, mở mắt ra thì trông thấy đồi ngực, cảnh tượng của sáng hôm qua lập tức ùa về, cô sợ đến mức bật dậy ngay.



"Chuyện đó... Chuyện đó... Tôi..." Ấp úng một lúc lâu, mãi Lộ Miểu không thể nói hết nửa câu, cô không biết vì sao mình lại chạy vào trong lòng Kiều Trạch nữa.



Nhưng theo hiểu biết của mình cũng như hiểu biết về Kiều Trạch, cô liền quy nguyên nhân về mình.



Một người đàn ông đặc biệt nghiêm khắc không nói chuyện tình cảm không hiểu người chỉ nói chuyện nguyên tắc, anh không giơ chân đá cô xuống giường là tốt lắm rồi, đâu thể nào thừa dịp cô ngủ say mà động chân động tay được.



Lộ Miểu nghi ngờ lúc mình ngủ đã vô ý thức xem anh thành gối ôm.



Điều này khiến cô khá lúng túng, ánh mắt tán loạn không dám nhìn anh, lắp bắp nửa ngày, im lặng chỉ vào sô pha bên cạnh: "Xin lỗi anh... Thôi tối nay để tôi ngủ ở sô pha đi."



"..." Kiều Trạch nhìn cô một cái, cô chợt bừng tình cũng làm anh tỉnh táo lại từ trong màn sương mù, người đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.



"Tôi ngủ sô pha." Anh lạnh nhạt nói, ôm chăn xuống giường.




"Cái gì gọi là có thể tự bảo vệ?" Kiều Trạch nói, tay trượt xuống khỏi vai cô, đặt hờ trên bụng cô, "Nếu tôi muốn làm gì với cô thì lam, thì cô đến cơ hội phản kháng cũng không có."



"Anh đổi lại là người bình thường thử xem." Lộ Miểu dùng sức né tránh, có chút không phục, "Anh đâu phải người bình thường, tôi đánh không lại anh là quá bình thường."



"Cô có thể thắng một người bình thường, vậy nếu nhiều người thì sao?" Kiều Trạch thả cô ra.



Lộ Miểu xoa cánh tay bị anh làm đau: "Theo như anh nói thế, thì những cảnh sát khác làm sao bây giờ, chẳng lẽ vì sợ nguy hiểm mà không phá án ư?"



"Người khác không phản ứng kém như cô."



Lộ Miểu mím môi không đáp.



Kiều Trạch chụp lấy cánh tay cô: "Đi về đã."



Người gần như bị anh đẩy lên xe, sau đó đẩy mạnh vào phòng.



Lộ Miểu lảo đảo, tự biết đã sai, không dám tranh cãi gì với anh, im lặng xoa tay, cúi đầu: "Xin lỗi, tôi sai rồi."



"Đừng có xin lỗi với tôi." Kiều Trạch xoay người nhìn cô, "Lý do."



Cô vẫn mím môi không nói.



Kiều Trạch lặp lại lần nữa: "Lý do!"



Cuối cùng Lộ Miểu cũng xuống nước: "Tôi với người đó... trước đây... có chút ân oán."



Đuôi mày Kiều Trạch nhướn lên: "Thế thôi?"



Lộ Miểu cắn môi, gật đầu, mắt đỏ lên, nhìn như sắp khóc.



"Có thể... đừng hỏi được không. Chẳng qua vì tôi bất ngờ phát hiện ra tung tích của anh ta, chỉ là muốn xem thế nào mà thôi, tôi thật sự sẽ không để việc này làm ảnh hưởng đến công việc. Tôi tự biết chừng mực."



Kiều Trạch nhìn cô một hồi lâu, rồi sau đó gật đầu, không ép hỏi nữa.



Hôm sau, anh gửi tấm ảnh chụp Trương Khởi cho Tiếu Trạm, nhờ anh ta điều tra về người này.



Ảnh là lúc anh theo dõi Lộ Miểu thì nhân tiện chụp luôn.



Lộ Miểu không dám tự mình ra ngoài nữa.



Có lẽ vì chuyện tối hôm qua, nên cô hơi sợ anh, đến sáng khi gặp anh thì hơi nhút nhát, không dám chủ động bắt chuyện.



Cô lại gặp ác mộng như tối trước, hơn nữa còn dữ dội hơn so với hai người trước đó, cả người sợ hãi, không ngừng vùng vẫy chân tay, như đang đuổi theo thứ gì đó.



Cô có ấn tượng về cơn ác mộng này, sáng sớm liền xin lỗi anh.



Trước đây cô ít khi liên tục gặp phải ác mộng như thế này, bây giờ ở chung với Kiều Trạch, tối nào cũng như vậy, trong lòng cô có áp lực rất lớn, đến khi tỉnh dậy cả người đều sa sút hơn trước.



Càng là người vùi sâu trong cảm xúc, càng ngẩn người ra.



Buổi sáng, Kiều Trạch gọi cô nhiều lần cô mới mãi phản ứng lại.



"Hôm nay cô muốn đi dạo chỗ nào thì đi, mai về." Bỗng Kiều Trạch nói.



Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh một cái, miệng mở ra, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi."



Ăn sáng xong Kiều Trạch liền ra ngoài, không đưa cô theo.