Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 33 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Anh ôm cô thật chặt, hai tay tạo nên tư thế bảo vệ lại có vẻ bất đắc dĩ, để cô vào giữa vòng tay anh, siết chặt, thậm chí bàn tay còn xoa tóc cô đầy yêu thương, cằm khẽ đặt lên đỉnh đầu cô.



Lộ Miểu đần mặt ra, lập tức đứng sững, cả người cứng lại, có chút lúng túng, hoàn toàn không biết Kiều Trạch đã bị kích thích gì.



Cô không dám lộn xộn, chỉ cương cứng người để mặc anh ôm.



Cô cứng người như thế liền nhắc nhở sự bất thình lình của anh, anh mấp máy môi, buông cô ra, rũ mắt nhìn cô.



Cô đáp trả anh bằng gương mặt ngây dại.



Lộ Miểu thật sự lờ mờ, Kiều Trạch trước mắt quá mức xa lạ, vẻ hời hợt rõ ràng mang theo cảm giác khoảng cách, nhưng nhìn ánh mắt cô, thâm trầm lại bình thản.



"Anh..." Lộ Miểu không dễ chịu lắm kéo khóe miệng cứng ngắc, "Không sao đấy chứ?"



Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng thu tầm mắt lại: "Không sao."



Lộ Miểu nhẹ nhàng thở ra: "Không sao là ổn rồi."



Nói xong liền thấy Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái, rồi ngay tức khắc đi vào phòng.



Lộ Miểu có thể cảm nhận rõ cảm xúc của Kiều Trạch lúc này rất bất bình thường, cô không dám lên tiếng quấy rối anh, một mình im lặng đi theo vào, đặt túi xách xuống, lén nhìn anh một cái, nghĩ ngợi, rồi không nhịn được mà hỏi anh: "Mai chúng ta bay chuyến mấy giờ?"



"Sáng, tám giờ."



Lộ Miểu gật đầu, mở điện thoại ra kiểm tra tin tức về chuyến bay, rồi chuyển số chuyến bay cho Từ Gia Diên.



Vừa gửi tin nhắn xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.



Ngô Man Man đến tìm cô.



Nghe nói mai bọn họ trở về, nên đặc biệt đến hẹn ra ngoài một chuyến.



Lộ Miểu và Kiều Trạch thay quần áo rồi ra ngoài.



Chỗ Ngô Man Man và Thương Kỳ sắp xếp là một biệt thự tư nhân cạnh bờ biển, diện tích khá lớn.



Xe của Lộ Miểu và Kiều Trạch vừa dừng lại ở cửa biệt thự, Lộ Miểu liền trông thấy Kiều Trạch rất không thoải mái lắm.


"Đừng nhúc nhích."



Giọng anh nặng nề, lập tức Lộ Miểu không dám lộn xộn, để mặc anh kéo chân trái, đẩy váy sang hai bên, nhìn chằm chằm cổ chân cô.



Cô bị nhìn thành ra không tự nhiên, co chân lại: "Tôi không sao."



Kiều Trạch không để ý đến cô, nhìn chăm chú một lúc rồi mới buông ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Có phải cô bị ngốc không? Sao lại để mình bị thương thế này?"



"Nếu tôi dám đi một mình, tất nhiên tôi có cách ứng đối."



Lộ Miểu "ờ" một tiếng, ngoan ngoãn không lộn xộn, cô nào biết anh có cách ứng đối không chứ, chỉ là tình huống lúc đó, cô không thể mặc kệ anh được.



Kiều Trạch nhìn cô ngồi trong góc không lên tiếng, thật giống một cô nhóc đáng thương bị ruồng rẫy.



Có lẽ là do khuôn mặt ấy, nên một động tác nhỏ trong vô thức của cô, đều có thể mang theo vẻ yếu ớt bất lực đáng thương, nhìn mà khiến trong lòng anh như có thứ gì đó chặn lại.



Kiều Trạch nhíu mày, đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy vai kéo cả người cô đến.



"Dù thế nào đi nữa, tối nay thật sự cám ơn cô." Anh nói, "Cô làm khá lắm."



Lộ Miểu khó hiểu trước lời khen của anh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.



Tay Kiều Trạch đặt trên đầu cô, rồi xoay mặt cô lại.



"Sau này đừng làm thế nữa." Chợt anh nói.



Lộ Miểu "ừm" gật đầu, rồi không hé răng gì nữa.



Rất nhanh đã đến bệnh viện, Lộ Miểu bị trật khớp không nặng lắm, chỉ là bị trật nhỏ, uống thuốc đúng liều mấy ngày là khỏe lại.



Nhưng suy cho cùng cũng là bị trật chân, đi đường không tiện lắm.



Hôm sau về lại thành phố An, cô gần như để Kiều Trạch dìu xuống máy bay.



Từ Gia Diên đến đón cô, đứng ở ngay đại sảnh bên ngoài, cô vừa xuống máy bay, điện thoại vừa bật lên, thì anh đã gọi đến cho cô.



Cúp điện thoại, Lộ Miểu xoay người nhìn Kiều Trạch: "Anh tôi đến đón rồi, tôi có chút chuyện, không về trước được, anh có thể xách giùm vali của tôi về được không?"