Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 39 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Tiệc sinh nhật của Hoàng Giai Ngâm không mời nhiều người lắm, chỉ hơn mười người, cũng chẳng phải bữa tiệc long trọng gì, chỉ là thuê một phòng bao nhỏ, mọi người cùng nhau ăn uống hát ca.



Lộ Miểu thấy rằng, Hoàng Giai Ngâm mượn danh nghĩa sinh nhật chỉ để gặp Kiều Trạch.



Cô không biết rốt cuộc Kiều Trạch có phải người mà cô ấy muốn tìm hay không, nhưng không thể gặp được Kiều Trạch như mong muốn, Hoàng Giai Ngâm mất mát thấy rõ, cả đêm tươi cười lại có vẻ gượng ép, cho đến lúc sắp tan, Hoàng Giai Ngâm thấy Ôn Lai ra ngoài nghe điện thoại, mới đi sang bên này, làm như vô tình hỏi chuyện sếp cô.



Nghe nói ra nước ngoài công tác rồi. Lộ Miểu nói, Tôi cũng không rõ lắm, đã nhiều ngày nay không liên lạc gì rồi.



Chia tay rồi hả? Hoàng Giai Ngâm hỏi, cầm ly đế dài lên, nghiêng đầu nhìn cô, trên mép ly lóe lên tia sáng, Lộ Miểu nhìn ánh mắt chập chờn của cô ấy mà hốt hoảng, nhìn giống như đã uống rượu.



Thật ra Lộ Miểu hơi sợ cô gái như Hoàng Giai Ngâm thế này, nhìn thì rất tỉnh, nhưng trong tình yêu lại yêu đến điên cuồng, cô hơi lo Kiều Trạch là người đàn ông mà cô ấy muốn tìm, cô cảm thấy Hoàng Giai Ngâm sẽ xé cô ra, nên chần chừ gật đầu: Quả đúng thế...



Hoàng Giai Ngâm im lặng chốc lát: Cô không có ảnh của anh ấy ư?



Lộ Miểu lắc đầu, đúng là cô không có thật.



Hoàng Giai Ngâm gật đầu, thấy Ôn Lai đã về, bèn không nói gì nữa.



Không có người Hoàng Giai Ngâm muốn gặp, mới hơn mười giờ bữa tiệc đã kết thúc vội vã, Hoàng Giai Ngâm lấy cớ thân thể không khỏe về trước, những người khác cũng lục tục đi theo.



Lộ Miểu và Ôn Lai là người về cuối cùng, vừa đẩy cửa ra đã thấy Kiều Trạch đứng trước hành lang, Lộ Miểu sợ đến mức suýt nữa thu lại bàn chân mới vừa bước ra.



Kiều Trạch thản nhiên nhìn cô một cái, rồi tầm mắt lại dời sang phía hành lang, mang theo mấy phần nghĩ ngợi sâu xa, sắc mặt lạnh lùng.



Lộ Miểu không nhìn ra được gì từ vẻ mặt bình tĩnh ấy của anh, đang do dự có định lên chào hỏi hay không, thì Ôn Lai mới gặp Kiều Trạch một lần đã chủ động cất tiếng, Lộ Miểu cũng chào hỏi đầy khách khí.



Kiều Trạch cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười khách khí.



Lộ Miểu đã quá quen với biểu hiện đó của Kiều Trạch, đôi ba câu xong liền đi trước với Ôn Lai.



Cô chỉ thấp hơn Ôn Lai một cái đầu, mấy ngày làm quen cô đã thân với anh ta hơn, hai người cũng có đề tài chung, vừa đi vừa nói, thi thoảng Lộ Miểu lại ngoái đầu nhìn anh ta, đôi khi Ôn Lai cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt đầy bao dung, nhìn từ phía sau, thật giống một cặp tình nhân, chỉ thiếu nước cô không nắm tay anh ta.



Kiều Trạch vẫn nhớ lúc Lộ Miểu đi với anh không hề hoạt bát đáng yêu như thế, hơn phân nửa thời gian đều như đầu gỗ, ngẩn ngơ ngây ngốc, không kêu một tiếng, anh đâm cô một câu, cô chặn họng anh một câu, thêm vẻ mặt vô tội, nào có lúc nào liến thoắng như thế đâu.



Rốt cuộc là vì chênh lệch tuổi tác sao?



Trong lòng Kiều Trạch không thoải mái cho lắm.



Hai ngày nay anh một mực cân nhắc, liệu sắp xếp như thế có thỏa đáng hay không.



Anh phát hiện tâm tính của mình dành cho Lộ Miểu đã thay đổi, anh bắt đầu thương tiếc cô trong lòng, có thương xót, thì có nghĩa sợi dây trói buộc sẽ lại chặt thêm một vòng, nhưng anh tuyệt đối không để loại chuyện ràng buộc này phát sinh.


Sao vậy? Cô hỏi, giọng nói không tự giác mà nhỏ dần đi.



Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô, cô mấp máy môi một cách mất tự chủ, hai mắt mở to, phòng bị không yên nhìn anh.



Quả thật... chỉ có phòng bị.



Kiều Trạch khẽ thở hắt ra, cằm chỉ vào sô pha bên cạnh: Ngồi đi.



Lộ Miểu tuân lời ngồi xuống, nhìn sắc mặt anh khác với lúc trước, có mấy phần nguội lạnh, nên không dám nói nhiều, chỉ thấp giọng hỏi anh: Tôi lại làm sai chuyện gì ư?



Giọng điệu dè dặt, vẻ mặt dè dặt, lại còn có vẻ bất an.



Đột nhiên Kiều Trạch nhớ lại câu Thẩm Kiều từng nói với anh, thuở thiếu thời của Lộ Miểu, là một quãng thời gian dè dặt như thế.



Anh thở dài, dằn xuống sự khó chịu trong lòng, tay vươn về phía Lộ Miểu: Lại đây.



Lộ Miểu cẩn thận dịch về phía anh hai bước, thấy sắc mặt anh đã hòa hoãn lại không ít, người mới thoáng thở nhẹ ra, thấp giọng thì thào: Bộ bình thường anh đều có thói quen không nói chuyện, trưng ra khuôn mặt dọa người à?



... Kiều Trạch dằn lòng nhìn cô, Lái xe của tôi, bao nuôi tiểu lang cẩu, không phải vẫn chưa xin phép tôi sao?



Lộ Miểu: ...



Một lúc sau cô mới hiểu tiểu lang cẩu* có nghĩa là gì, liền tức giận.



(*Tiểu lang cẩu có nghĩa là trai bao, tuy nhiên không nhất thiết phải là loại mặt trắng như tiểu bạch kiểm.)



Cái gì mà tiểu lang cẩu, còn không phải là anh đã cho phép rồi sao.



Kiều Trạch không nói gì, níu lấy tay cô kéo người đến trước mắt, nhìn chằm chằm quan sát cô.



Có Ôn Lai là được rồi? Anh hỏi, Từ bao giờ cô đã quen thân với cậu ta như thế?



Lộ Miểu bị hỏi khó, cô sao có thể suy nghĩ nhiều thế chứ, trước mặt Ôn Lai là cô giả vờ không quen anh, hơn nữa cô còn lợi dụng Ôn Lai đến giúp, tất nhiên không thể ngay giữa đường đẩy Ôn Lai ra đi theo anh được rồi.



Lộ Miểu chỉ cho là anh đang lo cô làm trái hợp đồng, trong thời kì hợp tác không nói chuyện yêu đương, ảnh hưởng đến kế hoạch của anh, bèn nhịn không được thấp giọng giải thích: Tôi chỉ xin anh ta giúp một việc, không làm trái hợp đồng. Tôi không yêu đương gì hết.



Khẩu khí của Kiều Trạch bị cô chặn lại lên xuống không xong, buông cô ra: Đi nghỉ sớm đi.



Cái sự bất thường Kiều Trạch vừa dằn xuống trong lòng lại dâng lên, chèn lên ngực anh mà khó chịu buồn bực thay, quay đầu nhìn cô một cái, cô thì hay rồi, cả người nhìn như không có sao cả, vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin, có lẽ lại đang liên lạc tình cảm với Ôn Lai.



Đột nhiên Kiều Trạch không muốn che đậy lại vẻ bất thường trong lòng nữa, anh đứng lên, đi về phía phòng cô.