Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 44 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Kiều Trạch liếc Kiều Thời.



Kiều Thời bước lùi về sau, lùi đến bên cạnh Thẩm Ngộ, mới phất tay với Kiều Trạch: Anh, chúng em đi đây. Chúc ngủ ngon.



Mặt mày bất động, Kiều Trạch trả lại cô ba chữ: Chúc ngủ ngon.



Anh đáp một cách lạnh nhạt, Kiều Thời không xác định rõ tình cảm của anh dành cho Lộ Miểu được bao nhiêu, thế là địch không động ta không đậy, dắt Thẩm Ngộ rời đi.



Kiều Trạch ngồi xuống sô pha, dòng suy nghĩ đã không còn bình tĩnh như trước, trong đầu chỉ toàn là cái câu ai bảo hơn nửa đêm em thấy có người ngủ ngoài đường chứ của Kiều Thời.



Anh không phân biệt được lời này là thật hay giả, nhưng biết Lộ Miểu toàn rễ, cho dù cô thật sự không có chỗ để đi, cô cũng sẽ không đi xin bất kì ai giúp.



Nếu Kiều Thời thật sự không bắt gặp Lộ Miểu, thì cũng không chạy đến chỗ anh vô tình hữu ý trêu chọc thế này.



Cuối cùng Kiều Trạch cũng không kiềm chế được, cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn đến Kiều Thời: Lộ Miểu ở đâu?



Rất nhanh Kiều Thời đã trả lời lại: Không phải anh nói người ta chỉ là cô nhóc diễn xiếc ở tạm nhà trông chó sao? Sao đột nhiên lại quan tâm đến người ta thế này? Chó nhà anh nhớ cô ấy à?



Kiều Trạch chỉ trả lời lại cô ba chữ: Đừng nhiều lời.



Lúc bọn em đi ăn thì gặp cô ấy. Kiều Thời không nhử anh nữa, báo địa chỉ.



Kiều Trạch liền đến nhà hàng đó.



Vừa đẩy cửa ra thì trông thấy ở cách đó không xa, Lộ Miểu đang cúi đầu dọn bát đĩa.



Anh không biết vì sao cô không về đội cảnh sát làm, mà lại đến đây bưng bê chén dĩa.



Cô không thấy anh, đưa lưng về phía anh lau bàn.



Anh ngồi xuống bàn ở cách cô không xa, lên tiếng: Phục vụ.



Đến đây. Cô trả lời theo phản ứng, đặt bát đĩa xuống, cầm lấy thực đơn, xoay người lại mới phát hiện là Kiều Trạch, lập tức sửng sốt.



Kiều Trạch đang nhìn cô, ánh mắt nặng nề mà bình tĩnh.



Lộ Miểu chỉ sững sờ vài giây, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, đưa thực đơn đến: Chào anh, anh xem có cần món gì không?



Kiều Trạch cầm lấy thực đơn, nhìn cô một cái, gọi đại vài món ăn, rồi sau đó khép thực đơn lại đưa cho cô.



Công việc của cô chỉ là xử lí đơn hàng của anh, khách sáo để lại một câu xin anh chờ một lát rồi xoay người đi.



Kiều Trạch rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô: Sao cô lại ở đây?



Lộ Miểu nhanh chóng trả lời lại ba chữ: Kiếm tiền đó.




... Lộ Miểu không nói gì, Tôi là cảnh sát...



Kiều Trạch nhìn cô một cái: Vậy xin hỏi sĩ quan cảnh sát, tôi theo dõi cô cả đoạn đường, cô có phát hiện ra không?



Lộ Miểu khó xử, quả thật cô không để ý bên ngoài xe bus, xe dừng lại ngay cửa nhà nghỉ, người vừa xuống xe đã đi thẳng vào phòng.



Cô cảm thấy không phải cô không có lòng cảnh giác, mà bây giờ cô chỉ là một nhân viên phục vụ nghèo rớt mồng tơi, ai thèm cướp cô chứ.



Sắc thì sao? Kiều Trạch hỏi, Không lo cướp tiền, nhưng không lo bị cướp sắc sao?



... Lộ Miểu sờ mặt, Tôi nhìn an toàn mà.



Quan trọng nếu thật sự có người đến gần, cô vẫn có thể phát hiện được, cũng có thể phản kích.



Kiều Trạch nhìn cô, không thấy cô an toàn chỗ nào cả, toàn thân từ đầu đến chân đều khiến người ta muốn phạm tội.



Anh dời tầm mắt sang chỗ khác, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống: Sao không về đội làm?



Lộ Miểu mấp máy môi: Muốn từ từ trước, để điều chỉnh lại trạng thái.



Kiều Trạch: Sao lại đến đó làm việc?



Lộ Miểu: Thiếu tiền.



Nói rồi đưa một nghìn mốt của anh ra: Kinh phí hoạt động của anh.



Kiều Trạch nhìn cô, không nhúc nhích: Tôi muốn nghe lời nói thật.



Lộ Miểu quét mắt nhìn phòng, giọng thấp xuống; Tôi đều ở nơi thế này, còn không phải nói thật thì là gì?



Kiều Trạch chỉ nghiêng đầu nhìn cô, mím môi không đáp, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trong vắt không gợn sóng, nhìn cô không rời, làm như không nghe cô nói đang vớ vẩn.



Lộ Miểu bị anh nhìn đến mức da đàu run lên, không tự giác mấp máy môi, cúi đầu: Tôi muốn vào công ty của Thương Kỳ.



Nói rồi len lén ngóc đầu nhìn anh: Ngô Man Man có thể giúp tôi.



Cô ấy là khách quen của nhà hàng đó. Cô ấy đối tốt với tôi lắm, cũng biết tooid dã chia tay với anh, bây giờ mặt xám mày tro, tôi có nhắc đến chuyện liệu có thể giới thiệu công việc giúp tôi được không, lúc ấy cô ấy không để tâm, nhưng nếu tôi lưu lạc thành thế này nhất định sẽ giúp tôi.



Cô chần chừ nhìn anh, Nhưng tôi không biết liệu làm thế có đúng hay không, tôi không biết mình nên đến công ty của Thường Kỳ, tiếp tục làm việc, hay là thành thật về đội làm, tôi vẫn chưa biết làm thế nào, nên muốn cho mình chút thời gian để nghĩ kĩ.



Kiều Trạch nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi đứng lên: Sao không bàn bạc với tôi?



Lộ Miểu né tránh ánh mắt anh, giọng có vẻ ai oán: Anh đã thay tôi quyết định rồi kia mà.