Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 49 :
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Anh thật sự không sao. Từ Gia Diên cười với cô, nắm lấy cánh tay kéo cô lui ra sau, lúc này mới quay sang Hoàng Giai Ngâm, Cô Hoàng, biết trong sân nhà mình có nuôi chó dữ, không phải nên tìm người đưa chó đi khi có khách đến sao?
Anh à, chuyện này không liên quan gì đến chị Giai Ngâm đâu. Lộ Miểu nhanh chóng giải thích, Là tự em vào. Em tưởng mình có thể thuần phục được con chó này...
Những câu sau nhỏ dần dưới ánh mắt từ từ sắc bén của Từ Gia Diên, rồi biến thành ba chữ em xin lỗi.
Lúc này Ngô Man Man cũng đã đi vào, áy náy nói: Tổng giám đốc Từ, anh đừng trách Lộ Miểu, là do tôi cả. Trước đó có nghe Miểu Miểu nói em ấy có thiên phú trong việc thuần phục động vật, tôi nhất thời cảm thấy mới lạ, muốn nhìn xem rốt cuộc thiên phú là thế nào, nên mới nói đùa để Miểu Miểu sang đây thử xem sao.
Lộ Miểu cũng cúi đầu đón lời: Anh à... Trước kia anh cũng thấy rồi mà, em khá thân với lũ chó mèo mà, em chưa tiếp xúc với chó ngao Tây Tạng lần nào, nên tò mò muốn thử.
Nói xong, ngẩng đầu nhìn Hoàng Giai Ngâm đầy lúng túng: Chị Giai Ngâm, thật không phải với chị rồi, đã gây phiền phức cho chị.
Hoàng Giai Ngâm cười: Khách khí với chị làm gì, là sơ suất của chị mà. Chó ngao Tây Tạng vốn không dễ nuôi, chị cũng phải mất thời gian dài mới thuần hóa được chúng, em lần đầu tiên đến đây, đâu có thể khiến chúng nghe lời ngay được.
Rồi nhìn sang Từ Gia Diên: Tổng giám đốc Từ, vết thương sau lưng anh không sao chứ? Hay đến bệnh viện xem xét trước được không?
Từ Gia Diên gật đầu: Được.
Nắm lấy cánh tay Lộ Miểu: Em cũng đến bệnh viện xem sao, tiêm vắc xin phòng chó dại.
Lộ Miểu ừ một tiếng, vì sự xuất hiện bất thình lình của Từ Gia Diên, kế hoạch của cô không thể không bị gián đoạn.
Cô chỉ mới đi được một phần ba căn nhà này, chỉ gặp một con chó ngao Tây Tạng, nhìn qua trước mắt có thể thấy căn phòng gần nhất là căn nhà bằng nằm độc lập cách khoảng mười mét bên tay trái, bài trí tương tự phòng trà kiểu Nhật, vừa nãy là Từ Gia Diên đi lao ra từ căn phòng này.
Nơi cửa có hai người đang đứng, một người hơn ba mươi tuổi, vóc dáng trên dưới một mét tám, mặt gầy gò lạnh lùng, im lặng đứng chếch phía sau ông cụ hơn sáu mươi tuổi.
Ông cụ cao mập, đỉnh đầu trọc một vòng, trên sống mũi là kính mắt viền vàng, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, cho dù còn cách một cự li ngắn, Lộ Miểu vẫn có thể cảm nhận được sự áp bách trong ánh mắt ông ta.
Lộ Miểu đoán có lẽ ông ta chính là Hoàng Thường, bố của Hoàng Giai Ngâm.
Ông ta đang nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm.
Lộ Miểu rụt người về bên cạnh Từ Gia Diên, nhìn vào như không quen với loại chuyện thế này.
Từ Gia Diên bảo vệ cô, ngẩng đầu tạm biệt ông ta: Quản trị Hoàng, có thể tôi phải đi bệnh viện một chuyện đã, hôm nào lại tới thăm ông.
Hoàng Giai Ngâm cũng nhìn sang ông ta: Bố à, khách đến nhà lúc nào sao bố không nói với con một tiếng, bố xem suýt nữa A Bảo làm người ta bị thương rồi này, để con đưa tổng giám đốc Từ đến bệnh viện nhé?
Lộ Miểu mím môi né tránh ánh mắt anh: Anh xem đi, em nói rồi, anh nói mấy chuyện này em chẳng hiểu gì cả, hỏi cũng như không, bằng không khỏi hỏi.
Từ Gia Diên không nói.
Đúng lúc này Kiều Trạch gọi đến...
Bây giờ ở đâu? Anh hỏi, vẫn là vẻ qua quít lưu loát trước sau như một.
Ở bệnh viện đó. Lộ Miểu che điện thoại xoay người, đưa lưng về phái Từ Gia Diên, Sao thế?
Cô không biết chuyện Kiều Trạch đi theo mình, mà Kiều Trạch cũng không định nói với cô.
Sao lại ở bệnh viện? Anh hỏi.
Có mặt Từ Gia Diên ở đây, Lộ Miểu chỉ đành nói sơ qua: Không phải hôm nay tôi có hẹn với chị Giai Ngâm à, lúc đến nhà chị ấy thì không cẩn thận bị chó tấn công, vì cứu tôi mà anh tôi bị thương, tôi đưa nh ấy đến bệnh viện.
Từng câu từng chữ không hề giấu diếm.
Trong lòng Kiều Trạch bỗng thả lỏng, ngữ khí cũng dịu đàng đi nhiều: Cô không sao chứ?
Tôi không sao. Lộ Miểu cúi đầu nói, Là anh tôi bị thương.
Có nghiêm trọng không?
Lộ Miểu: Có chút.
Kiều Trạch: Ở bệnh viện nào, tôi đến đón cô.
Lộ Miểu quay đầu nhìn Từ Gia Diên, đọc tên bệnh viện.
Từ Gia Diên nhìn cô cúp điện thoại, mới nhíu mày nhìn cô: Kiều Trạch?
Lộ Miểu chần chừ gật đầu.
Từ Gia Diên chau mày chặt hơn: Vậy Ôn Lai lần trước là chuyện gì?