Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:54 19/04/20


Lộ Miểu lúng túng không thôi, da mặt cô lại mỏng, đỏ từ trong ra ngoài, "Cái đó... Tôi..." ấp ủng một hồi lâu, cuối cùng nghẹn ngào mà nói, "Ổ khóa nhà anh có vấn đề rồi..."



"Vặn ngược hướng thì nó có thể không có vấn đề chắc?"



Kiều Trạch đẩy cửa ra.



Lộ Bảo đã đứng ngay cửa, thè lưỡi thở phì phò, lúc nhìn thấy Lộ Miểu thì liền lẻn đến trước mặt cô, rồi lắc đầu vẫy đuôi với cô, trông rất thân thiết.



Lộ Miểu cứng đờ đứng nguyên tại chô, chỉ thiếu mức giơ tay ra chứng tỏ mình trong sạch.



"Tôi không làm gì hết." Cô nói, nhìn sang người đàn ông đang dùng ánh mắt kì quái đánh giá cô và con chó nhà anh từ khi nó nhảy vọt về phía cô.



Tầm mắt Kiều Trạch dời từ chú chó nhà anh lên mặt cô: "Không phải cô có dị năng đấy chứ?"



Chỉ vào mớ thép trong tay cô, rồi đưa mắt nhìn con chó ngu nhà mình, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống mặt cô lần nữa: "Tôi với cô có thể dễ dàng trao đổi mà không hề gặp trở ngại thính lực nào."



"... Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ." Lộ Miểu chực như sắp khóc, "Tôi là người mà."



"Tôi cũng đâu bảo cô là yêu quái."



Kiều Trạch ngoắc ngón tay với Lộ Bảo: "Lộ Bảo."



Nét mặt Lộ Miểu lại nhất thời trở nên khó chịu, chỉ là Lộ Bảo không thèm để ý đến Kiều Trạch, vẫn cứ "thở hổn hển phì phò" trước mặt cô, lắc đầu lắc đuôi với cô, vô cùng nhiệt tình.



Tuy Lộ Miểu giao tiếp với chó không ít, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải tình huống một chú chó nhiệt tình quá mức với cô khi chỉ mới gặp mặt hai lần như thế này, tự trong lòng cảm thấy kì quái, cũng không dám đáp lại nó, chủ của nó còn đang nhìn cô như hổ rình mồi đây.



"Chủ mày gọi mày đấy." Cô nói với nó.



Nó "oẳng" một tiếng.



Lộ Miểu chỉ vào Kiều Trạch, vẫy tay: "Mau đến đó đi."



Lộ Bảo lại "oẳng" nữa, rồi ngoan ngoãn đi đến.




Ấn tượng về Lộ Miểu của phó cục trưởng Lưu không tệ lắm, trong trí nhớ chính là một cô bé kiên định chịu khó, người cũng chăm chỉ, quả thật có thiên phú trong việc huấn luyện chó nghiệp vụ.



"Dù sao cũng là lần đầu tiên con bé gặp phải chuyện như thế, phản ứng không nhanh có thể hiểu được. Hơn nữa lần này chúng ta chỉ diễn tập, có khi nó tưởng hai kẻ kia là người chúng ta sắp xếp, nên theo bản năng mới bảo vệ con chó kia." Phó cục trưởng Lưu ra mặt thay cô, "Về phần huấn luyện ấy, muốn trở thành một chú chó truy bắt ma túy đủ tư cách, thông thường cần phải qua bốn giai đoạn huấn luyện, giai đoạn đầu là bồi dưỡng năng lực cơ bản, xây dựng tình cảm giữa người và chó, cái này cũng phải mất khoảng nửa năm đến một năm."



"Phó cục trưởng Lưu, đây là chó đã làm việc chứ không phải chó đợi huấn luyện. Hẳn nó đã phải có năng lực nghiệm thuốc cơ bản rồi." Kiều Trạch cúi người nhấn phím ở trên bàn, màn hình dừng lại ở hình ảnh Lộ Miểu ôm lấy "Đại Thành", ngòi bút lại chỉ vào Lộ Miểu, "Lần đầu tiên không thể là lí do được. Trước khi xuất phát đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, đây là buổi tập súng thật đạn thật, chẳng qua đạn chỉ là giả, nhưng điều chúng ta khảo nghiệm chính là phần ứng đối tại hiện trường của bọn họ. Nếu cô ấy nghe hiểu, nhưng không chấp hành, thì đây là vấn đề năng lực của cô ấy, nếu không nghe lọt, thì chính là không để tâm làm việc điển hình."



"Nhưng rất rõ ràng, là năng lực của cô ấy có vấn đề. Ở hiện trường phản ứng của cô ấy quá chậm, khi đặc huấn không được tập qua, nên không được phát huy, có lẽ thật đúng là trời sinh, cô ấy trời sinh ăn không hết chén cơm này."



"Cho nên đề nghị của tôi là, trực tiếp loại cô ấy ra khỏi cục."



Phó cục trưởng Lưu nhíu mày, trong lòng vẫn có chút luyến tiếc: "Hay là để con bé tiếp tục huấn luyện nữa đi, quan sát xem sao, rồi đợi lần sát hách thứ hai nêu không thông qua thì hãy quyết tiếp?"



Tiếu Trạm cũng đứng về phía Lộ Miểu: "Cô ấy quả thật có thiên phú về việc thuần phục động vật, lại nhanh tay, giống chó gì cũng có thể thuần phục dễ bảo, điều này không được, cứ giữ cô ấy lại làm hướng dẫn chó nghiệp vụ đi."



"Một người có thể dễ dàng thuần phục được cả chó nghiệp vụ, có thể giữ lại được sao?" Kiều Trạch quay về chỗ ngôi, "Tin tôi đi, cô gái này tuyệt đối có vấn đề."



Tiếu Trạm cười: "Cậu có thành kiến với con gái nhà người ta thì có."



"Chỉ là một cô gái trẻ, tôi có thể có ý kiến gì với cô ấy chứ." Kiều Trạch dựa lưng vào ghế, tư thế thả lỏng, "Tôi nhìn ánh mắt của mấy người là biết rồi."



Đây là sự thật, Kiều Trạch chưa từng nhìn nhầm bao giờ.



"Vậy có vấn đề chỗ nào?" Tiếu Trạm hỏi.



Kiều Trạch lắc đầu: "Không nói rõ được. Trực giác, từ ngày đầu tiên gặp cô ấy, đã có loại trực giác này."



Tiếu Trạm gật đầu, cái khác của Kiều Trạch khó mà nói, nhưng trực giác thì luôn đúng.



"Nếu đã vậy, thì cứ quyết định thế đi, loại!"



Chiều hôm đó kết quả được công bố, Lộ Miểu thực tập sinh đầu tiên, cũng là người duy nhất bị loại.