Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 51 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Cô thích Từ Gia Diên? Kiều Trạch lặp lại lần nữa, thấy đèn đã chuyển động, dừng xe lại, tay khoát lên bánh lái, ngón tay gõ gõ lên đó, có vẻ khá nôn nóng.



Tầm mắt Lộ Miểu dừng trên bàn tay anh, đảo mắt nhìn anh: Anh thích tôi?



... Kiều Trạch bị nghẹn, nhìn vào mặt cô, cẩn thận đánh giá.



Bỗng Kiều Trạch nhớ lại ngày trước cô đã từng nói, Tôi ghét người khác nói thích mình, anh bèn dời mắt đi, mím môi, không nói gì.



Khi đèn đỏ đã chuyển xanh, anh lái xe chạy nhanh, im lặng suốt cả dọc đường.



Lúc xe dừng trong garage dưới lầu thì Kiều Trạch đã hoàn toàn bình tĩnh lại.



Từ Gia Diên nói, cô là người có bạn trai là sao? Anh hỏi.



Lộ Miểu kì quái nhìn anh: Là Ôn Lai ấy.



Không phải anh biết rồi à?



... Trên mặt Kiều Trạch xẹt qua một tia xấu hổ, anh quay mặt đi.



Lộ Miểu im lặng gỡ dây an toàn ra, lặng đi một lúc, rồi mới quay đầu nhìn anh: Anh tôi bảo, ngày mai nếu tôi không dọn ra khỏi nhà anh, thì anh ấy sẽ không nhận em gái tôi đây.



Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: Nếu cô dám dọn ra khỏi nơi này, tôi cũng sẽ không nhận cái micro là cô đâu.



Đẩy cửa ra, người bước xuống xe.



Lộ Miểu im lặng đi theo sau anh, chặn anh một câu: Tôi đâu phải muốn làm micro.



... Kiều Trạch quay đầu nhìn cô, không nói câu nào, ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt sâu hoắm, nhìn cô không nhúc nhích.



Lộ Miểu đang còn cố chấp lại bị anh nhìn mà phát run, theo bản năng cúi thấp đầu xuống, giọng cũng nhỏ đi: Tôi là nghiêm túc bàn bạc vấn đề với anh đấy, anh không thể không nhảy vào họng tôi được không?



Tôi cũng nghiêm túc. Kiều Trạch bước vào thang máy.



Lộ Miểu đi vào theo, đứng trong góc, nhìn anh không nói câu nào.



Ánh mắt của cô khiến anh cảm thấy mình như đứa trẻ đang vòi kẹo, ngây thơ, cố tình gây sự.



Anh hít sâu một hơi, nhìn về phía cô: Đến đây.




Qua một hồi lâu Kiều Trạch mới hạ hỏa.



Anh đứng lên, đến gõ cửa phòng Lộ Miểu.



Giọng nói rầu rĩ của Lộ Miểu vang lên từ bên trong: Tôi muốn củ.



Kiều Trạch: Cô mở cửa ra.



Tôi thật sự muốn ngủ.



Mở cửa! Giọng anh đanh đi mấy phần.



Lộ Miểu không đáp, cũng không mở cửa.



Anh đã nếm được sự cố chấp của cô, cô không muốn mở cửa, anh cũng không có cách ép cô.



Cuối cùng Kiều Trạch không thể không về lại phòng mình, lúc đi qua chuồng chó của Lộ Bảo thì khẽ đá vào nó một cái, nó nằm úp không nhúc nhích, ánh mắt đặc biệt ai oán.



Kiều Trạch chẳng biết mình nuôi chó kiểu gì nữa, một lòng hướng về Lộ Miểu, chỉ sợ không chạy đi với cô.



Cô không bắt chó anh chạy đi, nhưng người lại đi mất.



Hôm sau khi Kiều Trạch dậy thì Lộ Miểu đã không có ở nhà.



Căn phòng trống rỗng, chăn mềm gấp xếp chỉnh tề, hành lí vẫn còn đó, không nhìn ra được là bị dọa nên chạy hay có chuyện ra ngoài.



Anh cầm lấy điện thoại, gọi điện cho cô.



Cô ở đâu?



Tôi đang ở ngoài.



Kiều Trạch: Chỗ nào ở ngoài?



Lộ Miểu im lặng một lát: Anh tôi bảo tôi hôm nay phải cho anh ấy câu trả lời thuyết phục, anh ấy hẹn tôi.



Kiều Trạch cũng lặng đi trong chốc lát: Vậy cô chuẩn bị trả lời thuyết phục anh ta thế nào?