Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 56 :
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Điện thoại là Ngô Man Man gọi đến, hỏi cô có liên lạc được với Từ Gia Thiên hay không.
Từ Gia Thiên hẹn cô ấy cùng đến fan meeting của Lê Quân Hạo, bây giờ buổi meeting đã sắp bắt đầu rồi mà không thấy người đâu, điện thoại cũng không gọi được.
Lộ Miểu nghe ý của Ngô Man Man, có vẻ như không biết Từ Gia Thiên đã xảy ra chuyện.
Em ấy hẹn chị lúc nào? Cô hỏi.
Mới sáng hôm qua chứ đâu, lúc con bé hẹn chị chị vẫn còn đang ăn sáng, nhắc đến chuyện fan meeting của Lê Quân Hạo, rồi hẹn hôm nay cùng đến. Bây giờ sắp bắt đầu rồi, nhưng không thấy con bé đâu, điện thoại cũng không gọi được, không có nó sao chị vào hậu trường được chứ.
Nghe giọng của Ngô Man Man có vẻ vội, xuyên qua điện thoại còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, đúng là đang ở nơi tổ chức sự kiện rồi.
Bây giờ chị ở đâu?
Ở hiện trường hoạt động của fans Lê Quân Hạo đấy. Tầng ba sân vận động. Ngô Man Man nói xong liền nhíu mày, Trừ gọi điện ra, em còn cách gì khác liên lạc với con bé không?
Em ấy... Lộ Miểu hơi do dự, Em ấy xả ra chuyện rồi.
Ngô Man Man kêu a lên: Sao lại thế? Xảy ra chuyện gì cơ?
Lộ Miểu kể sơ qua chuyện của Từ Gia Thiên.
Vậy bây giờ người sao rồi? Đã tìm được người chưa? Ngô Man Man gấp giọng truy hỏi.
Lộ Miểu: Vẫn chưa, tình hình của em ấy em cũng không rõ lắm, mẹ em ấy không thích em, không cho em biết.
Ngô Man Man im lặng một lúc: Lát nữa chị sẽ nhờ người hỏi thăm xem.
An ủi vài câu, rồi gác máy.
Lộ Miểu cầm điện thoại suy nghĩ, mở weibo lên, nhập lên thanh tìm kiếm fan meeting của Lê Quân Hạo, đúng là trên weibo có không ít fans chia sẻ ảnh tại hiện trường, ở hiện trường fans đến đông nghịt, theo đạo lí anh ta nên xuất hiện rồi, nhưng ở hiện trường lại không có ảnh của anh ta, bên phía tổ chức có đăng tin tkhông báo, vì tạm thời thân thể anh ta không khỏe, có thể tối nay mới có mặt.
Lộ Miểu không biết là anh ta bị mời đi thẩm vấn hay thân thể không khỏe thật.
Cô cầm điện thoại quay sang Kiều Trạch ngồi gần đó, đưa điện thoại cho anh xem: Có phải cảnh sát triệu anh ta đến rồi không?
Kiều Trạch liếc nhìn cô, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thẩm Kiều, nhờ cậu ta hỏi thăm tình hình.
Kiều Trạch liếc mắt nhìn cô: Tại sao không nói tôi còn là thần phật?
Khuỷu tay anh đặt trên bàn, người nghiêng về phía cô: Ngay cả động tác dâng trà ban nãy của cô, không phải là đã coi tôi là thần thánh mà cúng bái đấy ư?
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch duỗi tay ra, trở tay cầm lấy thực đơn, mở ra: Muốn ăn gì không?
Làm sao Lộ Miểu còn muốn ăn gì được, cứ tùy tiện là được rồi, ngay cả vì sao mình phải ở đây với anh cô cũng không hiểu.
Kiều Trạch không đợi cô phản ứng, gọi vài món.
Bữa cơm này của Lê Quân Hạo mất hơn hai tiếng, đến bảy giờ tối mới xong xuôi.
Lộ Miểu với Kiều Trạch thấy anh ta rời đi, nhưng không đi theo lên lầu, ngược lại quay về bãi đỗ xe, ngồi trong xe đợi.
Nửa tiếng sau, một mình Lê Quân Hạo xuất hiện ở bãi đỗ xe, đội mũ, đeo khẩu trang kính râm, che đây kín đáo, một mình lên xe, rồi sau đó lái xe đi mất.
Kiều Trạch lái xe đuổi theo.
Dù tai anh không nhạy, nhưng kỹ thuật lái xe vẫn như cũ, hơn nữa lần dấu với phản lần dấu, sớm đã tkhông thạo.
Rốt cuộc cũng là người hành nghề gần hai mươi năm, Lộ Miểu nghĩ, lại nhịn không được nhìn trộm anh một cái, người nhìn khá trẻ, chỉ chừng ba mươi, cô nghĩ mãi không ra anh đã mấy tuổi.
Kiều Trạch nhìn cô: uốn hỏi gì thì nói thẳng đi.
Lộ Miểu mấp máy môi: Vẫn là vấn đề gọi chú hay anh đấy.
Kiều Trạch không để ý đến cô nữa.
Sự chú ý của Lộ Miểu đã đặt lên phong cảnh hai bên đường, càng đi càng cảm thấy quen, hơn nữa khi xe Lê Quân Hạo từ từ chạy vào tiểu khu bọn họ ở thì Lộ Miểu a lên một tiếng, quay đầu nhìn Kiều Trạch.
Tay Kiều Trạch khoát lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô: Lúc trưa tôi có hỏi cô, gương mặt này nhìn có quen mắt hay không. Đây chính là đáp án.
Theo anh ta dừng xe dưới lầu một khu nhà, cho đến khi anh ta xuống xe vào thang máy, anh mới tắt máy, xuống xe đi theo.