Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 74 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Lộ Miểu, tôi muốn em.



Anh nói, giọng nặng trĩu, cơ thể cũng đè sát lên người cô, vùi cả người cô ở trên giường, anh nhìn cô chăm chú, như muốn nuốt lấy cô vào bụng, hai mắt đỏ đậm hung dữ...



Anh nguy hiểm và xa lạ như thế khiến Lộ Miểu hoảng hốt, bất kể là ánh mắt hay lời nói của anh, cũng đều khiến cô không khỏi hoảng sợ, đầu óc rối rắm, hoàn toàn không suy nghĩ được gì khác, chỉ theo bản năng dùng lưng chống lên ván giường, né tránh nguy hiểm.



Anh không để cô trốn, bàn tay luồn vào tóc mai cô, ngón tay hơi dùng sức, khiến cô hơi ngẩng đầu đối mắt với anh.



Em thích tôi. Anh nói, giọng khàn khàn như có thì đó cản trở, Lộ Miểu, em thích tôi. Đúng không?



Như xác nhận, lại như thuyết phục cô, thuyết phục cô thừa nhận, cô thích anh.



Cô thấy mình khe khẽ gật đầu.



Bỗng chốc sau gáy bị siết chặt, một bóng đen bao trùm, miệng hơi mở ra lại bị phủ lên liên tục, gặm cắn, tiến sát, trong sự chiếm đoạt hoàn toàn lại có đó dịu dàng kiềm chế, dùng phương thức dày vò người ta một cách chậm rãi, mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở và mềm mại của cô.



Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, ý thức bị cồn xâm chiếm vào lúc bị anh chiếm đoạt vỡ nát như núi băng, trong mơ màng, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh chậm rãi hỏi bên tai cô: Cho tôi, nhé?



Cho... cho cái gì?



Cô mở to đôi mắt mông lùng ngây ngốc nhìn anh, trong lúc hỗn độn không có bất kì ý thức nào, nhưng cơn say lại chậm rãi ùa đến.



Anh khẽ hôn lên môi cô, giọng nặng đi mấy phần, lặp lại câu kia: Lộ Miểu, tôi muốn em.



Cô cứ thế đáp được, cũng không biết mình đang làm gì, tay giơ ra theo bản năng, vén áo sơ mi anh lên.



Bỗng anh không còn kiềm chế được nữa, cầm lấy tay cô đặt sau lưng, liên tục hôn cô, từ môi cô đi đến khóe miệng, bên cổ, xuống đồi ngực... Nụ hôn của anh liên tục rơi xuống, hoàn toàn mất không chế, cũng chẳng có quy tắc.



Chuyện giường chiếu với cô rất là xa lạ, chỉ bị động theo tiết tấu của anh, hoảng sợ, lại rùng mình, người đàn ông ở trước mặt thật lạ quá, anh trút bỏ vẻ lạnh lùng và nghiêm cẩn trước mọi người, trở nên nguy hiểm ngập tràn xâm chiếm, nhưng cũng có chỗ trầm ổn như anh thường này, cùng cách thức chủ đạo tuyệt đối, công thành đoạt đất trên người cô, khiến cô khóc cô hét, khi lùi về phía sau lại bị anh bóp lấy thắt lưng kéo lại, xoa lấy cô rồi hôn, động tác vừa nhanh vừa mạnh, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán lăn xuống, rơi xuống người cô, dung hòa với mồ hôi của cô.



Anh không kiềm chế nổi với cô mất khống chế, khiến hai người như trở thành con thú không biết thỏa mãn là đâu, quấn lấy nhau suốt đêm, cuồng điên một đêm, đến lúc trời hửng sáng mới mệt mỏi ngủ say.



Sáng hôm sau là Lộ Miểu tỉnh dậy trước, đầu đau nhức vì cơn say khiến cô bừng tỉnh, đầu như phình ra, có kim đâm vào.



Cô vừa mở mắt thì lập tức một làn da màu đồng cùng vân da rắn chắc tráng kiện đập vào mắt, một cánh tay dùng sức đang ôm chặt lấy cô, cô kinh hãi đến mức ngây ra tại chỗ.



Kiều Trạch bị động tĩnh của cô đánh thức, đôi mắt mở hờ nhìn cô, người vẫn còn mệt đến vô cùng, lẩm bẩm hỏi cô một câu: Còn sớm mà dậy làm gì?



Rồi lật người lại, kéo hơn nửa người cô từ sau lưng vào lòng, ôm cô ngủ tiếp.



Lộ Miểu sợ đến mức hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ, tay chân cứng đờ, hai mắt mở to, không dám nhúc nhích.



Kiều Trạch đang mệt nhoài cảm nhận rõ cô cứng người, mí mắt khẽ hé mở một đường nhỏ, nhìn cô một cái: Sao thế?
Tôi nghiêm túc. Quả thật sắc mặt anh ta có vẻ nghiêm túc, Là chê tôi không đẹp trai bằng anh ta? Hay là thấy tôi không đủ tiền?



Khi nói, cơ thể đã nghiêng về phía cô, cánh tay chống lên cửa kính, gần như giam cô vào một góc.



Lộ Miểu thẳng người không cử động, chỉ có chút khó xử cười cười với anh ta: Giám đốc Tô à, chị Man với tổng giám đốc Thương cũng biết quan hệ của tôi với tổng giám đốc Kiều, nếu tôi đi theo anh, bị tổng giám đốc Kiều biết được, anh ấy sẽ không vui, lúc đó làm ăn với bên tổng giám đốc Thương hay chị Man đều không tốt đâu.



Tô Minh: Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cô không nói, tôi không nói, ai biết chứ?



Lộ Miểu đẩy anh ta ra: Anh ấy sẽ biết.



Tô Minh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên lắc đầu nở nụ cười, buông cô ra, không quấy rối cô nữa, đến khách sạn thì một người một phòng riêng.



————



Kiều Trạch đợi đến tối cũng không đợi được điện thoại của Lộ Miểu, cũng không có tin nhắn.



Anh đang ở nhà Thẩm Ngộ, tối nay đến tìm anh ta có việc, di động cầm trong tay, đôi lúc không tự chủ cúi đầu nhìn một cái.



Kiều Thời ôm Tiểu Tiểu Kiều ngồi một bên, cô chưa từng trông thấy Kiều Trạch như thế bao giờ, nhịn không được chọc lên cánh tay anh: Anh chờ điện thoại hả? Là Lộ Miểu?



Kiều Trạch không trả lời cô, đặt điện thoại xuống, vừa đưa tay ôm lấy Tiểu Tiểu Kiều, vừa nói: Sinh nhật cô nhóc này sắp đến rồi đúng không?



Kiều Thời: Đúng thế. Thẩm Ngộ còn thong thả chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con bé đấy.



Kiều Trạch cúi đầu nhéo mặt cô bé: Nha đầu, có muốn quà sinh nhật gì không? Cậu mua cho cháu.



Kiều Thời tiếp lời: Muốn mợ.



Tiểu Tiểu Kiều lập tức bập bõm nói lại: Muốn mợ.



Kiều Trạch liếc Kiều Thời một cái: Cô ấy không bán.



Kiều Thời: ...



Khóe mắt trông thấy điện thoại anh rung lên, bèn nhắc nhở: Bạn gái nhỏ của anh gọi kìa.



Kiều Trạch vội cầm lấy điện thoại, nhưng chỉ là tin nhắn rác, không phải điện thoại của Lộ Miểu.



Anh đoán có lẽ cô sẽ không gọi cho anh, đầu gỗ có đâm cũng không nhúc nhích, huống gì bỏ mặc vào xó không quan tâm.



Anh cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi ra ngoài ban công, vừa gọi điện cho Lộ Miểu.