Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 77 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Lộ Miểu phồng má không chịu để ý đến anh, nhớ lại vừa nãy cô liền xấu hổ chết đi được, chẳng thèm nhìn anh thêm.



Kiều Trạch chưa có được đáp án vẫn không chịu buông tha cho cô, bàn tay đặt trên bụng cô lại bắt đầu rục rịch.



Lộ Miểu đè tay anh lại không cho anh nhúc nhích, nghiêng đầu sang chỗ khác, hơi tức giận: Anh đã đồng ý với tôi rồi mà, trong lúc hợp tác không được có hành vi vượt quá quan hệ hợp tác với tôi, cũng sẽ không quấy rối tôi.



Giấy trắng mức đen chữ ký rõ ràng đó. Cô lại bổ sung thêm một câu.



Kiều Trạch nhìn cô không rời: Đầu tiên, bản thỏa thuận là em đưa tôi, lúc đó tôi không đồng ý. Thứ hai, là em ký tên lên giấy, không phải tôi ký.



Còn quay đầu lại quét mắt nhìn bàn: Có cần để em kiểm tra lại không?



Lộ Miểu: ...



Khuỷu tay khó chịu huých vào sườn anh: Anh ăn gian.



Bỗng nhớ lại lúc đàm phán ngày đó, cô lập tức xoay người lại nhìn anh: Không đúng, rõ ràng anh đã nói, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện thế này nữa mà.



Đó chỉ là đối với chuyện tôi vô cớ cố chấp hôn em thôi. Sắc mặt Kiều Trạch rất bình tĩnh, Còn những việc về sau, là dựa trên cơ sở lưỡng tình tương duyệt.



Lộ Miểu đỏ mặt: Ai lưỡng tình tương duyệt với anh.



Nửa tháng trước, buổi tối em uống say đó, tôi có hỏi em rồi, em cũng gật đầu. Anh ôm eo cô kéo cô vào lòng, Đừng nói với tôi em uống say không nhớ.



Lộ Miểu nhỏ giọng: Vốn không nhớ thật mà.



Tay Kiều Trạch trượt xuống dưới bụng cô: Em nói lại lần nữa xem.



Lộ Miểu không dám nói.



Kiều Trạch nhẹ nắm lấy vai cô, lật cô xoay người lại, trán chạm vào trán cô, hỏi: Đồng ý rồi?



Lộ Miểu không chịu: Tôi đã ký vào bản thỏa thuận cấm yêu đương trong thời gian hợp tác rồi.



Kiều Trạch: Không sao, chúng ta không yêu đương, trực tiếp lấy giấy chứng nhận luôn.




Dù sao thứ này vất đó cũng phí. Tô Minh lại khôi phục vẻ nghiêm túc khi trước, Cô cứ cầm về để giám đốc Kiều của các cô thử xem sao.



Cúi người cầm lấy, trực tiếp nhét vào trong túi xách của cô.



Không hiểu sao Lộ Miểu cảm thấy khi anh ta nhắc đến mấy chữ giám đốc Kiều của các cô thì có vẻ ác ý, đang định lấy đồ ra trả lại thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, trợ lý Ngô Man Man đến tìm Lộ Miểu, mời cô sang đó chút.



Lộ Miểu lập tức đứng dậy đi.



Ngô Man Man rủ cô ra ngoài với cô ta gặp một người, cụ thể là ai thì không nói.



Lộ Miểu về văn phòng lấy túi xách rồi cùng cô ta ra ngoài.



Miểu Miểu, em còn nhớ Lê Viễn Tường không? Ở trên xe, đột nhiên Ngô Man Man quay đầu sang nhìn cô, Chính là bố của đại minh tinh Lê Quân Hạo ấy, là cái người bị súng bắn chết.



Lộ Miểu giật thót trong lòng, người theo bản năng trở nên cảnh giác, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, gật đầu: Nhớ chứ, mà sao thế?



Vậy em có biết thật ra ông ta làm gì không? Ngô Man Man hỏi.



Lộ Miểu nhớ cảnh sát đã công bố chuyện ông ta điều chế ma túy, bèn gật đầu: Buôn bán ma túy.



Vậy em có biết trong tay ông ta nắm bao nhiêu thị trường ma túy không?



Lộ Miểu cân nhắc dụng ý này của cô ta, cẩn thận lắc đầu: Không rõ lắm.



Ngô Man Man ngạc nhiên: Tổng giám đốc Kiều không nói với em sao?



Lộ Miểu không rõ câu này là thăm dò hay chỉ đơn giản là tò mò, bèn lấy nhu khắc cương hỏi lại: Chuyện gì tổng giám đốc Thương biết cũng đều nói với chị Man cả sao?



Cô thoáng nghiêng đầu hỏi cô ta, dáng vẻ có chút nghi hoặc.



Ngô Man Man không đọc được gì dáng vẻ này của cô, cười cười nói: Phải xem tình huống đã.



Lộ Miểu cũng cười theo, không trả lời.