Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 8 :
Ngày đăng: 12:54 19/04/20
Lộ Miểu vẫy tay với anh, xoay đầu tạm biệt Kiều Trạch, rồi kéo chiếc vali đi qua.
Lộ Bảo cũng tung tăng đi theo.
"Lộ Bảo." Kiều Trạch gọi nó, nhưng nó lại làm như không nghe thấy, lắc đầu ngoáy mông đi theo sát Lộ Miểu.
Từ Gia Diên cũng bước sang chỗ Lộ Miểu, thuận tay xách vali trong tay cô, tay kia rất tự nhiên đặt lên vai cô, đẩy cô đi về phía cửa xe.
Chợt Lộ Bảo sủa một tiếng, nhảy bổ sang tấn công Từ Gia Diên.
Theo bản năng Từ Gia Diên nghiêng người tránh đi.
Lộ Bảo đứng cạnh chân Lộ Miểu, nhe răng với Từ Gia Diên.
Lộ Miểu ngạc nhiên.
Kiều Trạch cũng đi đến.
"Xin lỗi!" Anh hờ hững nói câu xin lỗi, rồi quay sang Lộ Bảo, gọi nó một câu.
"Ử ử" một tiếng, nó thu lại trạng thái tấn công, nhưng vẫn quanh quẩn bên người Lộ Miểu.
Lộ Miểu khó xử, áy náy nói với Từ Gia Diên: "Anh à, em xin lỗi."
Rồi nhanh chóng cúi đầu khuyên Lộ Bảo, để nó về với Kiều Trạch, chẳng ngờ không khuyên được, nó chỉ nôn nóng đi vòng quanh Từ Gia Diên hai vòng, nhìn thấy Lộ Miểu toan lên xe, cũng duỗi đầu chen vào.
Kiều Trạch không ngăn nó, chỉ bình tĩnh đánh giá Từ Gia Diên, dáng vẻ anh tuấn, mặt mũi dịu dàng, một cái giơ tay nhấc chân cũng có thể nhìn ra được gia thế khá giả nuôi dạy tốt, địch ý của Lộ Bảo đối với anh ta thật vô căn cứ.
Lộ Miểu bó tay trước Lộ Bảo, quay đầu giương mắt nhìn Kiều Trạch: "Chó của anh..."
Đuôi lông mày Kiều Trạch khẽ nhướn: "Không phải chính cô đưa nó ra ngoài này à?"
Lúc này Từ Gia Diên mới để ý đến Kiều Trạch: "Anh này là..."
"..." Lộ Miểu bị hỏi khó, chần chừ chỉ vào Lộ Bảo, "Là chủ của con chó này."
"..."
"..."
Hai người đàn ông đồng thời nhìn cô, làm cô lúng túng khó xử, tuy cô đã biết Kiều Trạch được mấy ngày, nhưng quả thật cô không biết rõ nghề nghiệp của anh, thậm chí ngay cả tên cũng không biết.
Cô chỉ biết anh đề phòng mình.
Kiều Trạch phản ứng lại trước, khẽ gật đầu với Từ Gia Diên: "Chào anh."
Vẫn không tự giới thiệu.
Từ Gia Diên cũng khách khí "chào anh" lại, rồi sau đó mở cửa xe ra.
Lộ Miểu định lên xe, nhưng Lộ Bảo vẫn đang cong mông dùng sức chen lên xe theo, bị kéo xuống thì liền nhe răng sủa cô.
Điều không hề bình thường.
"Lộ Miểu." Kiều Trạch gọi cô, "Tối nay cô cứ ở lại tạm chỗ tôi một đêm đi, sáng mai có thể còn phải đến sở cảnh sát ghi chép khẩu cung."
Từ Gia Diên lập tức nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mục đích của cô ấy là nằm vùng." Kiều Trạch quay đầu nhìn anh, "Cậu cảm thấy cô ấy như thế thì có thể nằm vùng ư?"
Tiếu Trạm đầu hàng: "Được rồi được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết."
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tìm phó cục trưởng Lưu, báo cáo tiến triển của vụ án giấu thi thể ở nhà nghỉ tối qua.
Vì vụ án giấu thi thể ở nhà nghỉ này hôm qua là vụ án trọng đại, nên đã chuyển giao cho đội hình sự cục thành phố phụ trách, phó cục trưởng Lưu được phân quản đội hình sự, ngoài ra còn có cả đội truy quét ma túy và đội đặc công.
Phó cục trưởng Lưu thuận tay nhận lấy bản báo cáo.
"Người chết là Trương Toàn, nam, ba mươi lăm tuổi, là cố vấn đầu tư của tập đoàn Huy Trình..."
Kiều Trạch đọc được mấy chữ này khi ông mấp máy môi, sắc mặt căng thẳng, rồi lập tức cầm lấy bản báo cáo trong tay phó cục trưởng Lưu, nhanh chóng đọc lướt qua.
"Xin lỗi." Kiều Trạch nắm chặt bản báo cáo, vẻ mặt lạnh lùng, " Phó cục trưởng Lưu, tài liệu này có thể tôi phải lấy đi một phần, đây không phải là vụ án hình sự bình thường."
Phó cục trưởng Lưu nhìn sắc mặt anh thì biết sự tình không đơn giản, lại nhắc đến Huy Trình, đây vốn là vụ án Kiều Trạch từng phụ trách, chẳng qua vì tổng bộ Huy Trình Trung Quốc ở ngay thành phố An, nên bên ông mới được lệnh giúp điều tra mà thôi.
Kiều Trạch không thuộc sự quản lí của ông, cậu ta ở đây dưỡng thương, còn ông chỉ là được người ta nhờ vả âm thầm chăm sóc bảo vệ mà thôi.
Sau khi Kiều Trạch rời khỏi cục cảnh sát liền đến tỉnh lị, hẹn người.
Người nọ vừa đến, anh liền ném tập tài liệu lên bàn: "Trương Toàn chết rồi."
"Ngủ lại ở một nhà nghỉ, nửa đêm bị trộm giết hại. Đây là kết quả điều tra trước mắt." Kiều Trạch nói, "Theo báo cáo xét nghiệm máu của anh ta, lúc còn sống có thể đã hít heroin và LSD*, độ tinh khiết cao."
(*LSD là chất gây ảo giác mạnh nhất được biết đến cho đến nay và là một trong hai loại ma túy nguy hiểm nhất, chất còn lại chính là heroin. LSD có trong hiểm họa "tem giấy" đang nổi lên ở Việt Nam.)
"Trong máu còn có vài thành phần khác, dùng trong thuốc ngủ và thuốc an thần."
Người kia nhìn anh, ấn đường chau lại, một lúc lâu không hề lên tiếng.
"Tôi xin phép điều tra lại lần nữa." Kiều Trạch nói.
"Không được." Người đó không chút suy nghĩ, lập tức từ chối, "Ngay cả tôi nói gì anh cũng không thể nghe thấy, sao có thể điều tra được?"
Kiều Trạch trầm mặc hồi lâu, khẽ mím môi, im lặng.
Người đó vỗ vai anh: "Tôi biết vụ án này không phá, sẽ trở thành trở ngại trong lòng anh, nhưng tình hình trước mắt, thiếu sót cơ thể anh vẫn còn đó, mà từng người được phái đi lại lần lượt... Bây giờ ngay cả Trương Toàn cũng thế... Chúng ta không thể lại để có bất kì sơ suất thêm lần nào nữa, cũng không thể hi sinh vì việc này. Tạm thời chúng ta sẽ tạm dừng toàn bộ hành động."
"Nhiều năm qua chúng ta bận rộn, hi sinh nhiều người đến thế, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, bây giờ lại tạm dừng, điều này có nghĩa toàn bộ nỗ lực đều có thể thất bại trong gang tấc." Kiều Trạch thầm than, "Tôi không thể chấp nhận kết quả như thế."
Lại nói: "Tôi có thể quay về, nhất định sẽ về."
"Trước khi anh khôi phục thính lực, tôi không chấp nhận."
Lần gặp mặt của hai người có chút không vui, đối phương chẳng ai thuyết phục được lẫn nhau.
Quay về từ tỉnh lị, Kiều Trạch về nhà trước, lúc tới nơi thì đã là bảy giờ tối.
Lộ Bảo ở trong phong, khi anh vừa mở ra liền sủa lên với anh, ánh mắt u oán.
"Cô ấy đi rồi?"Kiều Trạch hỏi, mắt nhìn căn phòng phụ, quả nhiên đã dọn dẹp đâu vào đấy, không còn đồ đạc của cô nữa.
Anh trông thấy 200 đồng và tờ giấy trên bàn trà.
Mảnh giấy viết rất đơn giản: "Tôi đi đây, cám ơn anh đã chứa chấp tôi, 200 đồng này là tiền phòng tối qua, có hơi ít, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho anh.”