Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 91 :

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Vuốt phẳng trang giấy hồ sơ, Kiều Trạch nghiền ngẫm nguyên do trong đó, ngay cả lúc Thẩm Ngộ đi vào cũng không để ý.



Hiếm khi Thẩm Ngộ thấy Kiều Trạch thất thần như thế, bước tới gần giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh.



Kiều Trạch ngước mắt nhìn anh.



Sao thế? Thẩm Ngộ hỏi, ngồi xuống đối diện, Lộ Miểu không sao chứ?



Kiều Trạch lắc đầu: Cô ấy không sao. Ma túy là giả.



Thẩm Ngộ ngạc nhiên nhíu mày.



Kiều Trạch: Có người lén đổi.



Anh nhìn Thẩm Ngộ: Còn nhớ cái đêm vây bắt đạo diễn Giải, có một thanh niên cao ráo bị thương chạy thoát không?



Thẩm Ngộ gật đầu.



Kiều Trạch mở tập hồ sơ gia đình của Lộ Miểu ra, khi ngón tay lướt đến ba chữ Lộ Tiểu Thành trên đó thì anh xoay hồ sơ sang bên Thẩm Ngộ.



Thẩm Ngộ cúi đầu nhìn, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhìn về phía anh.



Rất có thể cậu ta chính là Lộ Tiểu Thành mất tích nhiều năm. Kiều Trạch nói, Mặt mũi khung xương của cậu ta có chút giống với Lộ Miểu. Gương mặt đó cũng tương xứng với tấm ảnh thẻ trong này.



Khép lại tập hồ sơ, anh nhìn Thẩm Ngộ Người sắp xếp ván cờ này cho tôi với Lộ Miểu, không tiếc giả điều động cảnh sát dụ Thương Kỳ và Ngô Man Man mắc bẫy, rõ ràng là muốn đẩy Lộ Miểu vào chỗ chết, không thể nào tồn tại giả thuyết thử Lộ Miểu được. Nhưng đêm đó tôi với mọi người đều ở bên này, còn Lộ Miểu chỉ một thân một mình chống chọi, trong tình hình như thế, căn bản không có ai cứu được cô ấy, nhưng ma túy vẫn bị đánh tráo, không những giấu được Ngô Man Man, mà ngay cả phản ứng sau khi Lộ Miểu hít ma túy cũng đã lường đến, hiển nhiên phải là người quen của Lộ Miểu.



Tối đó tôi chưa dám xác nhận có phải cậu ta là Lộ Tiểu Thành hay không, nhưng bây giờ xem ra là chắc chắn một trăm phần trăm. Cậu ta là người của Thương Kỳ và Ngô Man Man, một vụ giao dịch lớn như thế cũng để cho cậu ta phụ trách vận chuyển, hiển nhiên rất được coi trọng tín nhiệm, điều này cũng giải thích được việc vì sao cậu ta có thể giấu Ngô Man Man tráo đổi thuốc, mà vẫn khiến Lộ Miểu hiểu lầm là mình hít ma túy.



Nếu đúng là Lộ Tiểu Thành... Kiều Trạch thở hắt ra, Có chút khó khăn rồi.



Anh không dám tưởng tượng nếu Lộ Miểu biết Lộ Tiểu Thành tham gia vào việc buôn bán ma túy này, cô sẽ bị đả kích thế nào, trước khi điều tra ngõ ngách rõ ràng, anh không dám nói chuyện này cho cô biết.



Trước khi điều tra rõ, anh còn một chuyện khác phải làm.



Nhớ lại hình ảnh tối hôm đó, Lộ Miểu quỳ dưới đất, ôm bàn nôn đến khổ sở khó chịu, còn đám người Ngô Man Man vây xung quanh cô như xem kịch, đôi mắt anh từ từ trở nên sẫm màu lạnh lùng.



Rời khỏi chỗ Thẩm Ngộ, Kiều Trạch trực tiếp đến văn phòng của Thương Kỳ và Ngô Man Man.



Thương Kỳ đã được thả, lấy danh nghĩa vì có người giả cảnh sát mà dẫn Thương Kỳ đi chỉ là do Thẩm Ngộ muốn cứu Kiều Trạch và Lộ Miểu, một là muốn đúng lúc thông báo cho Kiều Trạch Lộ Miểu, một là mượn điều này thông báo cho Thương Kỳ một tin tức, cảnh sát không hề được điều động, chính là có người châm ngòi sau lưng đặt bẫy bọn họ.



Lúc Kiều Trạch đến thì cầm theo tờ báo đưa tin việc có người giả cảnh sát gây náo loạn ở hội sở Vị Mã Hà, xông thẳng vào văn phòng của hai người, bộp một tiếng ném báo lên bàn Thương Kỳ, hai tay chống bàn, lạnh mặt nhìn Thương Kỳ: Tổng giám đốc Thương, không giải thích một chút sao?



Là tự các người giao dịch ma túy, rồi tìm người đóng giả cảnh sát bắt người của mình, sau đó ép người phụ nữ của tôi hít ma túy để chứng minh cô ấy không phải cảnh sát, các người chơi trò gì thế?



Muốn mượn cô ấy khống chế tôi thì cứ nói thẳng, mẹ kiếp chơi ngầm tôi trò đéo gì?



Sắc mặt Thương Kỳ có chút xấu hổ, khi bị bắt vào cục thì anh ta cũng mới biết mình bị Hoàng Giai Ngâm gài bẫy, chủ ý là do Hoàng Giai Ngâm đưa ra, anh ta cũng chẳng thể nào nghĩ tới tự cô ta tìm người đóng giả cảnh sát.



Tổng giám đốc Kiều, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không ngờ mình lại bị con đàn bà Hoàng Giai Ngâm kia gài bẫy. Thương Kỳ trưng ra gương mặt tươi cười nói rõ.



Kiều Trạch vạch ra nụ cười: Hoàng Giai Ngâm hiến kế?



Thương Kỳ liên tục gật đầu: Cô ta nói trước kia anh tên là Giang Hành, là một cảnh sát. Làm cái nghề này của chúng ta, kiêng nhất điều gì anh cũng biết đấy, nhất định phải thử cho rõ.



Kiều Trạch vẫn ngoài cười nhưng lòng không cười nhìn anh ta: Thế tổng giám đốc Thương đã thử rõ chưa?
Anh cô vẫn chưa tỉnh sao?



Anh ta không sao chứ?



Cô nghiêm túc?



Nhớ chú ý an toàn.



Xong rồi cô không nhịn được len lén nhìn anh: Lúc đó nhìn cũng quá bình thường, em còn tưởng không có chuyện gì thật, kết quả về nhà...



Cô hừ một tiếng, còn lâu mới học theo dáng vẻ hung ác hận không thể xé xác cô của anh.



Kiều Trạch duỗi tay ra, gãi ngứa cho cô: Sao không đi làm diễn viên thế nhỉ?



Lộ Miểu cười tránh tay anh ra: Anh cũng không đi...



Người bị Kiều Trạch kéo vào lòng, nhìn cô chằm chằm.



Nhìn nụ cười không khác xưa trên mặt cô, Kiều Trạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra, anh vẫn thích nhìn vẻ ngơ ngác ngây ngô này của cô, thỉnh thoảng sẽ lại chặn họng anh mấy câu.



Lộ Miểu bị anh nhìn đến mức hai má dần ửng đó, không tự nhiên đẩy anh ra: Anh còn chưa nói đáp án cho em biết.



Kiều Trạch nhìn đồng hồ: Đưa em đi nơi này.



Kiều Trạch dẫn cô đến tỉnh, vẫn là căn nhà lần trước gặp đội trưởng Hình với Chu Kỳ.



Hai người họ đều ở đó, đồng thời còn có một người đàn ông dáng cao, đang ngồi cạnh Chu Kỳ, trêu đùa cô ấy rất vui, người nhìn thực hoạt bát.



Thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu đi vào, Chu Kỳ xòe tay ra với anh, đứng lên, đi đến trước mặt Lộ Miểu, dang rộng tay ôm lấy cô ấy.



Chào mừng anh hùng.



Lộ Miểu bị hai chữ anh hùng khiến ngại ngùng, lúng túng nói: Tôi chưa làm gì cả mà.



Kiều Trạch trực tiếp nắm lấy cổ tay áo Chu Kỳ kéo giật ra, tay khoát lên vai Lộ Miểu, xoay cô ấy sang với mọi người: Chính thức giới thiệu, bạn gái tôi, Lộ Miểu.



Chu Kỳ cười: Tôi vẫn nhớ lần trước rõ ràng anh không phải giới thiệu như thế.



Kiều Trạch: Lần trước là dẫn đồng nghiệp đi, lần này là dẫn người nhà, tất nhiên mở đầu khác nhau.



Chu Kỳ cười đến nỗi không kiềm nén được: Đồ không biết xấu hổ!



Nhưng vẫn đi đầu vỗ tay: Chào mừng người nhà.



Hai người khác trong phòng cũng vỗ tay, chợt có tiếng vỗ tay vang dội truyền đến từ phía cầu thang.



Lộ Miểu ngẩng đầu lên, thấy Tô Minh đi xuống cầu thang thì ngẩn người, mặc dù cô đoán là có anh ta, nhưng khi người thật sự ở đây thì cô vẫn có chút kinh ngạc.



Tô Minh vừa vỗ tay vừa đi xuống: Chào mừng người nhà.



Lúc nói thì người đã đến gần, nhìn Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều, thuốc tráng dương kia hiệu quả thế nào?



Lộ Miểu: ...