Ám Vô Dạ Online

Chương 121 :

Ngày đăng: 13:54 18/04/20


“Lo liệu sao đây?” Lưu Ly thấp giọng hỏi mọi người đang ngồi tụm lại một chỗ.



“Tôi đây biết lo liệu thế nào chứ?” Đảo cặp mắt trắng dã, Tri Hỏa cũng vô cùng nhức đầu.



“Bây giờ không phải lúc lề mề nữa, thời gian không đủ đâu.”



“Chia nhóm.” Bắc Hoàng Minh thực ngắn gọn, ném ra hai chữ.



“Ý kiến hay!” Tri Hỏa mắt sáng ngời, nắm tay nhẹ đập lòng bàn tay kia.



“Chính là, nên chia thế nào?” Lưu Ly tiếp tục đưa ra nghi vấn.



“Phải căn cứ vào thực lực của mọi người, nếu không…” Hàn Ly tạm dừng một chút, ánh mắt dừng lại ở đám thiên sứ đang vây quanh bọn họ, cơn tức giận liền dâng lên.



Bà cô Nữ thần Nguyệt Quế kia quy định bọn họ trong ba giờ phải tìm được nàng, mặt mũi nàng tròn méo ra sao họ không biết còn chưa tính, thế nhưng còn ném ra nhiều chướng ngại thế này. Họ may còn đang ở khu an toàn, đoán chừng vừa ra khỏi nơi này, thiên sứ vây chung quanh nhất định sẽ cùng xông lên tấn công.



“Anh cùng Nguyệt Lượng, Lưu Ly một nhóm, tôi và Tri Hỏa một nhóm.” Bắc Hoàng Minh vẫn là duy trì phong cách ngắn gọn nhất quán, đột nhiên nói ra một câu.



“Tại sao?” Tri Hỏa theo phản xạ hỏi.



“Cậu với cách phân nhóm này có gì bất mãn?” Quay đầu nhìn Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh ngoài miệng dù chưa nói gì, nhưng biểu tình giá lạnh trên khuôn mặt làm cho người ta run rẩy.



Vừa nghĩ tới Tri Hỏa không muốn cùng nhóm với mình, Bắc Hoàng Minh liền cực kỳ khó chịu.



“Không, không có gì.” Cười gượng trấn an Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa một chút đều không rõ mình làm sao lại chọc tới hắn rồi.




“Hộc hộc, có phải hay không quái nơi này đều tập trung lại đó, thậm chí nhiều đến như thế.” Tri Hỏa tê liệt ngã trên mặt đất, oán giận.



Cậu đột nhiên phát giác mình dạo gần đây luôn bị quái vây công, thật sự là đáng ghét a.



“Nghỉ ngơi đủ rồi, mau đi tìm Nữ thần Nguyệt Quế thôi, còn có 2 giờ nữa.” Đá đá chân Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh thúc giục.



“Được rồi, tôi đã biết.” Nhấc người lên, Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh tiếp tục hướng phía trong sơn cốc mà đi, “Mà này, cậu có chắc không?”



“Nếu tôi không nghĩ sai, nàng hẳn là sẽ ở nơi có rừng cây rậm rạp.”



“Đây là gợi ý thứ hai chứ.”



“Cậu không phải cũng nghĩ, nàng sẽ tiết lộ gợi ý cho chúng ta theo trình tự đi, chắc chắn đã thay đổi gì đó.”



“Vậy cậu sao lại cho rằng cái thứ hai là gợi ý trước tiên?” Tri Hỏa không rõ.



“Bởi vì đây là gợi ý dễ giải nhất.” Coi thường liếc mắt nhìn Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh không hề để ý tới cậu, bước tới tìm đường đi tiếp.



Biết Bắc Hoàng Minh chán ghét người phiền toái như vậy, thế nhưng vì mình mà khổ tâm suy nghĩ, Tri Hỏa vui vẻ cực kỳ, xông đến vỗ vỗ bờ vai hắn, “Minh, cậu đúng là anh em tốt!”



Anh em? Bất đắc dĩ cười khổ, Bắc Hoàng Minh cũng không biết có phải như vậy hay không.



Quả nhiên thật phiền toái.