Ám Vô Dạ Online
Chương 133 :
Ngày đăng: 13:54 18/04/20
Ngồi dưới đất, Lưu Ly cúi xuống tựa cằm lên đầu gối, nhìn Đóa Miêu Miêu ở bên cạnh Tri Hỏa ăn thịt nướng đến quên trời đất, đột nhiên mở miệng hỏi: “Rốt cuộc làm sao mới có thể bắt một con thú cưng về nuôi nhỉ?”
“Sao đột nhiên hỏi cái này?” Mọi người đều ngừng tay, nghi hoặc ngước nhìn Lưu Ly.
“Ba mẹ tôi không cho tôi nuôi thú cưng, nên tôi muốn trong trò chơi nuôi một bé cho cho đỡ nghiền. Nhắc mới nhớ, Tri Hỏa, ông rốt cuộc như nào mà thu phục được Đóa Miêu Miêu thế?”
“Dùng thịt nướng.” Tri Hỏa không đầu không đuôi ném ra một câu.
“A?”
“Con mèo háu đói này để được ăn thịt nướng tôi làm, liền tự nguyện trở thành thú cưng của tôi.” Nhún vai, Tri Hỏa tiện tay xé một miếng thịt đút cho Đóa Miêu Miêu, mà Đóa Miêu Miêu bên này trầm mê ăn uống, cũng chẳng thèm để ý chuyện Tri Hỏa nói nó là đồ tham ăn.
“Thật sự hạnh phúc a.” Lưu Ly biểu tình hâm mộ.
“Hạnh phúc?” Cười cười, Tri Hỏa cũng không phản bác.
Đồ mèo này có đôi khi so với cậu còn ra tướng chủ nhân hơn, dù vậy… Ánh mắt nhìn theo Đóa Miêu Miêu ăn đến quên lối, Tri Hỏa lại nở nụ cười, có những cảm nhận chỉ tự mình biết rõ nha.
Nhìn đến tia mỉm cười ôn nhu khó thấy được của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh đột nhiên thực ghen tị với Đóa Miêu Miêu, lại phát hiện ra mình đang nghĩ đến cái gì, Bắc Hoàng Minh xấu hổ dời tầm mắt.
“Hôm nay là trăng tròn a.” Ngẩng đầu, Đóa Miêu Miêu nhìn vầng trăng treo trên cao, giọng nói có chút cảm thán.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghi hoặc nhìn Đóa Miêu Miêu đột nhiên trở nên rất kỳ quái, Tri Hỏa luôn cảm thấy Đóa Miêu Miêu không chỉ là một mèo yêu bình thường, nó thực thần bí.
“Các người hôm nay tới nơi này coi như là có duyên đi, cho các người xem một chuyện thú vị.” Đóa Miêu Miêu đứng lên, ý bảo mọi người đuổi theo nó.
Tuy rằng không rõ rốt cuộc là chuyện gì, những mọi người vẫn nghe lời đi theo.
Rừng rậm ban đêm tĩnh lặng có chút quỷ dị, nhưng tất cả đều không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sát phía sau Đóa Miêu Miêu, từng bước một đi về phía trước, cũng không hỏi đích đến là đâu.
Lục nhi không để ý đến bất kỳ người nào tiến lại gần, nó là kỳ lân một sừng, không muốn làm sủng vật của người khác. Nhưng khi ánh mắt nó dừng lại trên người Bắc Hoàng Minh, đồng tử bạc lấp lánh, liền chủ động đi tới.
“Ha hả, xem ra Lục nhi rất thích ngươi nha.” Nhìn Lục nhi dựa sát vào Bắc Hoàng Minh mà làm nũng, kỳ lân đầu đàn mỉm cười.
Nhún vai, Bắc Hoàng Minh cũng không để ý nhiều, ấn xuống nút thu phục thú cưng trên thanh trạng thái, thu nhận Lục nhi.
Hệ thống thông báo: người chơi Bắc Hoàng Minh thu phục thánh thú làm sủng vật.
Thánh thú? Hải nghe đến từ này, hơi hơi sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên người Đóa Miêu Miêu, lộ vẻ trầm tư suy nghĩ.
“Tốt rồi, đặt tên cho nó đi.” Tri Hỏa bên cạnh sôi nổi chen vào.
“Gọi là Hỏa Diễm.” Nhắm mắt nghĩ ngợi, Bắc Hoàng Minh nói.
“Tại sao lại là Hỏa Diễm chứ? Nó cả người trắng bạc, một chút cũng không liên quan đến lửa nha.” Tri Hỏa nghiêm túc hoài nghi khả năng đặt tên của Bắc Hoàng Minh.
“Tôi thích là đuợc.”
“Hứ.”
Ngọn lửa sao?
Hải nhìn Tri Hỏa nổi giận đùng đùng, nở nụ cười, thực phù hợp với từ ‘ngọn lửa’ này nha.
“Hải, anh làm sao mà cười kỳ quái thế?” Nguyệt Lượng hơi sợ, dè dặt hỏi.
“Ha ha, không sao cả.”