Ám Vô Dạ Online

Chương 137 :

Ngày đăng: 13:54 18/04/20


Kim Tự Tháp – lăng mộ Pharaoh Ansel.



“Woa, thật quá lợi hại, không hổ là áo giáp phòng ngự cấp cao, nọc độc ăn mòn của mấy xác ướp cẩu này đều vô dụng với nó.”



“Ha ha, cực kỳ lợi hại ấy chứ, đây chính là bảo bối anh mày đánh mãi mới rớt ra đó.”



“Thủ lĩnh quả nhiên rất cừ nha.”



Tiểu đội ba người luyện cấp cũng không có phát hiện ra ở trong góc khuất, một kẻ ý cười khoái trá đang gợi trên khóe môi, trong mắt đều lộ ra sự sung sướng gặp được con mồi béo bở.



Không một tiếng động mà tiếp cận, ba người dường như chưa kịp phản ứng, đã bị đánh ngất xỉu trên mặt đất.



Cười khẩy một tiếng, hắn ta xoay người chuẩn bị sử dụng thuật ăn cắp, mới vừa vươn tay ra đã bị một bàn tay khác bắt lấy, kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt tím nhạt trong veo lạnh như băng nhìn mình.



“Có biết câu ‘bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng’ không?” Một trong ba thành viên tiểu đội kia đứng lên vỗ vỗ bụi trên mình, vén khăn che mặt mỉm cười nhìn tên trộm.



“Là con gái?” Hắn ta đột nhiên thốt ra một câu như vậy.



“Ế?” Hiển nhiên chàng trai dùng khăn che mặt khựng người sửng sốt một chút.



“Phụt.” Đột nhiên một thanh âm từ trong góc truyền ra.



“Là ai?” Tuy rằng bị người khác áp chế, nhưng trên trộm hiển nhiên cũng không hề buông phòng bị. Với hắn mà nói, cho dù hiện giờ bị hai người phát hiện ra, hắn cũng có biện pháp giải quyết. Nhưng càng bị nhiều người bao vây, e rằng thoát thân sẽ có chút chật vật.



“Ha ha, người này hỏi trúng vấn đề đúng ý tôi nha, Vô Ngữ, tôi đã nói cậu trông rất giống con gái mà.” Từ góc tối đi ra là một thiếu niên có mái tóc ngắn đỏ rực rỡ, trên mặt mang theo vẻ tươi cười sáng lạn, làm cho người ta lập tức sinh ra hảo cảm.
“Là đầu đóc đơn bào mới đúng, cậu không cần lựa lời nói khéo vậy đâu.” Cổ Lam sắn bén nói, nhưng ánh mắt nhìn Tri Hỏa vẫn là ôn nhu.



Tên ngốc này luôn luôn như vậy, ai, thực hâm mộ cậu ấy có thể đơn thuần đến thế. Nếu tính tình mình cũng có thể giống cậu thì tốt rồi, ít nhất chẳng phải bận tâm phiền não chi cả.



“Tôi đi trước.” Không nghĩ lưu lại tiếp xúc nhiều hơn cùng bọn họ, Cổ Lam sợ chính mình sẽ trở nên mềm lòng.



“Vậy tôi đi cùng Cổ Lam luôn, được quen biết các cậu thật cao hứng, sau này có cơ hội liên lạc sau nhé.” Mỉm cười nói, Vô Ngữ liền theo Cổ Lam cùng nhau rời đi.



“Ơ, Cổ. . .” Tri Hỏa vừa định giữ lại, liền bị Bắc Hoàng Minh ngăn cản.



“Cậu ta có nhiệm vụ cần phải hoàn thành, chúng ta không nên quấy rầy cậu ấy.”



“Nhưng mà…” Tri Hỏa vẫn thực luyến tiếc cậu ấy.



“Không sao đâu, nếu cậu ấy lần này đã quyết ra mặt giúp cậu, vậy rõ ràng trong lòng cậu ấy cậu vẫn luôn là bạn bè quan trọng. Yên tâm đi, sau này còn có cơ hội gặp lại mà.”



“Ừ.” Lưu luyến không rời nhìn hai người dần dần rời xa, Tri Hỏa chỉ có thể chờ mong lần sau tái ngộ.



“Tốt rồi, rửa sạch tội danh, chúng ta bước tiếp theo nên làm gì?”



“Tôi muốn thành lập bang hội.”



Lời nói của Tri Hỏa liền khiến tất cả mọi người lộ ra biểu tình kinh ngạc.