Ám Vô Dạ Online
Chương 141 :
Ngày đăng: 13:54 18/04/20
“Tiểu thư, mong cô hãy theo chúng tôi trở về!” Một chàng trai tuấn tú hướng về phía cô gái đáng yêu mà lên tiếng.
“Không thích! Hồn, sao lắm lời thế nhỉ, mãi mới có hứng thú chơi trò chơi, anh không thể chiều lòng tôi một chút hả.” Túy Hồn chu miệng, tỏ vẻ làm nũng nói.
“Tiểu thư, chúng tôi còn chiều lòng cô chưa đủ ư? Đến mức cùng nhau chạy vào đây chơi cùng cô luôn rồi.” Phách, anh em song sinh với Hồn bất đắc dĩ cười khổ.
“Hừ, muốn chiều lòng tôi, trước hết giúp tôi tìm ra tên khốn kia đã.” Nghĩ tới kẻ đã làm mình nhục nhã lúc trước, Túy Hồn liền nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
“Tiểu thư à, cô mới nói cách đây vài giờ chứ đâu, làm sao trong cả trăm vạn người chơi tìm ra hắn nhanh thế được?” Hồn thực bất đắc dĩ.
“Tôi mặc kệ, dù sao các anh nhất định phải giúp tôi truy ra!” Túy Hồn bốc đồng yêu cầu.
“Đã rõ.” Thở dài, hai anh em đành phải nhận mệnh.
“Đúng rồi, cái đội Liệt Dương gì gì đó đối đầu với anh Bất Nhược ấy, các anh tìm được chưa?” Nhớ tới bộ dạng chật vật khó gặp của ông anh Bất Nhược, Túy Hồn kỳ thật nổi lên hứng thú vô cùng mãnh liệt đối với tiểu đội kia.
“Có tìm được. . .” Nhưng cùng với đó cũng tìm được một người trông rất giống cái tên đã đắc tội với cô. Hồn còn nói chưa dứt lời, đã bị Phách chặn ngang.
“Có người.”
Từ xa tựa hồ có tiếng vó ngựa hướng nơi này chạy tới, không phải chờ lâu, bọn họ liền nhìn thấy mấy người cưỡi ngựa đá chạy qua.
“Là đội Liệt Dương.”
“Tên khốn kia!” Thanh âm Túy Hồn cùng Phách đồng thời vang lên.
Đến lúc qua sát bên người, bọn họ liền nhìn thấy bộ dáng mấy người ngồi trên lưng ngựa.
“Cái gì, anh nói tiểu đội vừa rồi chính là đội Liệt Dương?” Thúy Hồn kích động nắm túm lấy Phách kêu lên.
“Vâng, đúng vậy.”
“Tốt lắm, thù của bà đây cộng với thù của anh Bất Nhược, lần này thanh toán luôn một lần với các người! Đi, chúng ta theo sau xem bọn hắn định làm gì.”
“Phi.” (2)
Ngay khi Bắc Hoàng Minh cất tiếng triệu tập, chiếc găng liền dần biến hóa, thành hai chiếc vòng trong suốt vây lấy cổ tay hắn, cùng với lúc Bắc Hoàng Minh tập trung linh lực, chúng liền theo đó mà bắt đầu xoay tròn vô cùng nhanh.
“Lôi điện thuật!”
Đó là pháp thuật có sức mạnh lớn hơn rất nhiều so với khi không sử dụng vũ khí, sấm sét trực tiếp giáng xuống thân mình cửu vĩ hồ, trong nháy mắt liền giết chết nó.
Khiếp sợ nhìn một màn này, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Quái BOSS cấp sáu mươi chứ như vậy bị giết chỉ trong một chiêu? Đây cũng quá khoa trương đi?
Túy Hồn nhớ tới lúc trước chính mình vì muốn thu nó làm sủng vật, liền huy động cả đám hơn chục nhân tài trên bốn mươi cấp đánh mãi mới được, mà hiện giờ, thú cưng làm cô nàng vô cùng kiêu ngạo hãnh diện liền không chịu nổi một kích như này sao?
“Tiểu thư chạy mau.” Phát giác mục tiêu kế tiếp của Bắc Hoàng Minh chính là bọn họ, Hồn cùng Phách vội vàng kéo Túy Hồn đang thất thần nhanh đào tẩu.
Bắc Hoàng Minh cũng không có ngăn cản bọn họ chạy thoát, liền đi tới trước mặt Tri Hỏa.
Nhìn Tri Hỏa thần tình tái nhợt, Bắc Hoàng Minh cảm giác tim nhói đau, là hắn quá sơ suất, nên mới để cậu bị thương nặng như này.
“Minh, đừng tự trách mà, đây hoàn toàn là do thực lực của tôi không đủ mạnh thôi.” Uống vào một chút thuốc, Tri Hỏa khôi phục phần nào huyết sắc trên mặt.
“Lần sau cẩn thận một chút cho tôi.” Lạnh lùng nói, Bắc Hoàng Minh khom người ngồi xuống, xoay lưng về phía Tri Hỏa.
Ngơ ngác nhìn hắn, Tri Hỏa có phần không hiểu.
“Lên đây, cậu hiện tại thể lực kém như thế, cũng không đi được, tôi cõng cậu.”
“Được.” Áp người lên lưng Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa nở nụ cười.
Quả nhiên, có Minh ở đây, chuyện gì cũng không phải lo sợ nữa.