Ám Vô Dạ Online
Chương 23 :
Ngày đăng: 13:54 18/04/20
Liếc nhìn đám bằng hữu ngồi bốn phía xung quanh biểu tình mỗi người một kiểu, nhưng trong mắt đều toát ra vẻ trêu tức, Hàn Ly chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
Giờ mới rõ mặt nhau nha. Hàn Ly hiện tại phi thường hối hận, mà chẳng còn cách nào ngoài việc đối mặt với sự thật.
“Nói nhanh cái coi, tất cả mọi người đều đang chờ đây.” Lưu Ly là người thúc giục trước tiên, cô nhỏ này vừa nghe ngóng có vụ hay ho, liền vội vàng từ bên ngoài chạy về.
Quan hệ giữa Hàn Ly và Hỏa Luyện là vấn đề mà bọn họ đã cố công tìm tòi nghiên cứu từ lâu, có thời thậm chí còn đánh cược xem ai là người đầu tiên có thể khám phá ra bí mật giữa hai người kia, chẳng qua rất lâu sau này vẫn không ai làm được.
Lại thở dài, Hàn Ly chợt phát hiện ra gần đây số lần mình thở dài nhiều đến mức dọa chết người.
“Nói mau!” Mọi người trợn trắng mắt, đồng thanh thúc giục.
Tình cảm y trao đi trước tới giờ hóa ra còn chưa đủ nha |||
Hứ, thật là mấy đứa nhóc con không kiên nhẫn, Hàn Ly bĩu môi nói: “Tôi với cậu ta là quan hệ tổng giám đốc và thư ký.”
“Chỉ như thế sao?” Mọi người hiển nhiên không tin.
“Chính là như vậy.” Hàn Ly một mực khẳng định.
“Đến đến, Nguyệt Lượng, em nói cho chị biết nhé, lời bọn đàn ông tuyệt đối không thể tin tưởng, bọn họ vẫn luôn lừa gạt chị, kỳ thật bên ngoài chỉ toàn một đống giả dối thôi.” Lưu Ly kéo Nguyệt Lượng qua một bên khẽ nói nhỏ, nhưng âm lượng vừa vặn làm cho mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.
Xem ra trong bang này, số người biết cách đem nhược điểm yếu hại nhất này của Hàn Ly ra uy hiếp thật đúng là không ít.
“Không được dụ dỗ làm hư Nguyệt Lượng!” Hướng phía Lưu Ly mà rống giận, Hàn Ly chỉ cảm thấy cái trán mình co rút đau đớn không thôi.
“Vậy còn không mau nói thật.” Lưu Ly cười đắc ý.
“Quỷ con đó là em họ tôi.” Lẩm bẩm nói, Hàn Ly hoàn toàn không muốn thừa nhận tên hồ ly khôn ngoan xảo quyệt kia có quan hệ huyết thống với mình.
“Ôi giời, hóa ra chỉ là thế.” Mọi người mất hứng nói.
“Nhìn sắc mặt khi hắn nói chuyện với anh thì biết thôi, nói đi, rốt cuộc là việc gì?”
“Việc riêng của người ta, đại ca à, ngay cả vậy mà cậu cũng quyết tra bằng được sao?” Hàn Ly vẻ mặt khó xử.
“Thôi được, tôi không hỏi cặn kẽ làm gì. Dù sao anh phải giúp Hỏa Luyện, coi như là điều kiện trao đổi, bắt Hỏa Luyện giao ra mười một cái huy chương bang hắn thu thập được.” Bắc Hoàng Minh nói ra yêu cầu thực sự của mình.
“Thế mà cậu cũng nghĩ tới!” Hàn Ly kinh ngạc kêu to.
Đầu óc tên nhóc này cũng biến thái quá đi, nhưng cách này có hơi đê tiện thì phải.
“Chẳng qua là trao đổi thôi, có cung có cầu.” Có vẻ nhìn thấu sự do dự của Hàn Ly, Bắc Hoàng Minh tiếp tục dụ dỗ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Ly dù sao cũng là dân kinh doanh, rất nhanh liền cân nhắc phân tích kỹ càng, gật đầu đáp ứng.
Có thế nào y cũng giúp Hỏa Luyện mà thôi, dẫu vậy thu một chút thù lao kể cũng hơi quá đáng.
“Nhưng mà, mọi người không phải đã quên chứ, chúng ta còn thiếu nợ Hỏa Luyện một lần đó.” Hải nhắc nhở.
“Tôi tất nhiên không quên rồi, cho nên, trước khi tiến hành trao đổi thì phải giải quyết xong chuyện này đã.”
“Giải quyết sao?” Mọi người nghi hoặc hỏi.
“Đó cũng là một vấn đề.” Bắc Hoàng Minh xấu hổ nói.
“Nói giỡn kiểu này một chút cũng không thấy buồn cười đâu nha.” Mọi người chán nản gục mặt xuống.
“Rồi sẽ có biện pháp, chỉ là phải chờ cơ hội, cũng đâu phải chuyện tôi có thể nghĩ ra được.” Bắc Hoàng Minh cố gắng vãn hồi mặt mũi của mình.
Tiếc rằng tất cả mọi người giờ đây đều là một bộ dáng ‘thôi thôi tôi biết tỏng rồi’, thành ra Bắc Hoàng Minh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.