Ám Vô Dạ Online
Chương 17 :
Ngày đăng: 13:54 18/04/20
Nhìn xung quanh từng hàng người tấp nập, Tri Hỏa cảm thấy nhức đầu, cậu thật sự không nghĩ tới mới một ngày mà đã có nhiều người đạt tới tiêu chuẩn chuyển chức thế, biết vậy hôm qua đến xin chuyển luôn cho xong.
Lén thở dài, Tri Hỏa ngoan ngoãn đứng ở cuối hàng, chờ đến lượt.
Đang lúc chờ lâu đến muốn ngủ gật, đột nhiên có người ở phía sau đụng phải lưng cậu, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai diện mạo bình thường mắt tím tóc lam đang nhìn mình, biểu tình ngượng ngùng.
“Thật có lỗi, tôi đứng không vững nên đụng phải cậu, ngại quá.” Người này tươi cười đầy vẻ có lỗi, thành thật giải thích.
“Không sao không sao.” Tri Hỏa vốn không phải người đụng một phát là ngã lăn, nếu như còn tính toán chi li thì hóa ra lỗi lại thành của cậu, “Tôi là Tri Hỏa Ám Diễm, gọi Trì Hỏa là được rồi, còn cậu?”
Chàng trai kia đơ người một lúc, không nghĩ tới Tri Hỏa không có nổi cáu, ngược lại còn đầy vẻ thân thiện vươn tay, lập tức liền hoàn hồn, mỉm cười, “Tôi tên là Thiếu Ảnh.”
“Thiếu Ảnh cậu có biết chuyển chức phải vượt qua nhiệm vụ gì không?”
“Không, tôi không biết, trò chơi còn chưa công khai chuyện này mà.”
“A, thôi vậy.” Thì thào lẩm bẩm, Thiếu Ảnh còn tưởng rằng cậu đang lo lắng, vừa định cổ vũ cậu vài câu, liền thấy Tri Hỏa ngẩng đầu, cười to nói, “Ha ha, thật sự là chờ mong nha, hy vọng chơi vui một chút.”
Sửng sốt một lúc, Thiếu Ảnh không tự giác mà tươi cười, cậu ta, thật đúng là một người thú vị.
“A, không, không cười gì cả.”Thật vất vả ngăn chặn ý cười, Tri Hỏa miễn cưỡng điều chỉnh lại thái độ, làm cho mình có vẻ nghiêm túc.
“Quên đi, chúng ta tiến hành khảo nghiệm trước đi, nào, tự ngươi chọn đề bài.” Đem cái hộp đưa tới trước mặt Tri Hỏa, lão yêu tinh nhắc Tri Hỏa đưa tay.
Thò tay vào thùng, Tri Hỏa không lưỡng lự nhiều, liền trực tiếp bốc một tờ giấy lên.
“Nào, ta xem xem.” Lão yêu tinh đeo kính mắt hình bán nguyệt, nheo mắt nhìn chữ viết trên giấy, nhìn rồi lại nhìn, sau một lúc lâu, mới ngẩng lên, dùng ánh mắt thương hại trông Tri Hỏa, bị ông ngắm chăm chú đến sởn gai ốc, Tri Hỏa liền hỏi luôn, “Của cháu là đề bài thế nào?”
“Đánh bại Chó Ba Đầu canh địa ngục, tìm Nữ Thần Nguyệt Quế, lấy được nhánh cây Mạn Đằng”. Ông lão yêu tinh sờ sờ chòm râu dài của mình, lắc đầu nói, “Số nhà ngươi thật đúng là mạt rệp, đây chính là đề thi khó khăn nhất.”
“Không sao cả, khó thì chơi mới vui.” Nhận tờ giấy trong tay lão yêu tinh, Tri Hỏa cười nói, một chút cũng không lộ ra vẻ mặt tức giận.
“Hả?” Trừng mắt nhìn, lão yêu tinh không dự đoán được thế mà lại xuất hiện loại người mê thách thức như Tri Hỏa, choáng váng một chút, đến khi Tri Hỏa rời đi, mới nhớ mình còn có đồ chưa giao cho cậu, hét lớn: “Ấy, nhóc con, từ từ đã.”
“Cái gì vậy?” Dừng bước lại, Tri Hỏa nghi hoặc nhìn lão yêu tinh.
“Đây nha, đây là đạo cụ chuyển chức đưa cho ngươi, mấy thứ bên trong có thể giúp ngươi, còn nữa, ngươi có thế tìm người khác hỗ trợ cùng thực hiện nhiệm vụ này.”
“Cảm ơn ông.” Nhận lấy mấy món đồ, Tri Hỏa cười nói tạ ơn.
Thật thú vị nha. Tiễn Tri Hỏa rời đi xong, từ trong thân thể lão yêu tinh bay ra một linh hồn nam nhân trông rất hào hoa phong nhã, mình còn nghĩ rằng nhiệm vụ này rất khó xử lý cơ, ít nhất cũng bị người khác oán giận không thôi, hy vọng cậu ta có thể hoàn thành được.
Người này mỉm cười, lập tức ở trong phòng tan biến đi mất.