Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!

Chương 13 : Công chúa trời xanh

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


« Cậu nói rằng có một số người cảm thấy thật khó khăn để thương yêu phải không? »



« Đúng rồi »



« Không biết yêu thương là xấu phải không? »



« Dĩ nhiên rồi, » Tôi đáp lại.



« Tại sao? »



« Bởi vì cậu nói rằng tình thương là nguyên tắc căn bản của vũ trụ…và tất cả là thế thôi. »



« Hãy quên những gì tôi nói với cậu. Hãy giả sử tôi lừa dối cậu, hay tôi nhầm. Hãy tưởng tượng Vũ trụ không có tình thương. »



Tôi bắt đầu tưởng tượng các thế giới nơi mà không ai yêu thương ai. Mọi người lạnh lùng và ích kỷ bởi vì không có tình thương thì không có thể kềm hãm lại ngã chấp, như Ami đã nói. Mọi người sẽ đấu tranh với các người khác và họ hủy diệt lẫn nhau…Tôi nhớ rằng năng lực mà cậu ấy đã đề cập, cái năng lực mà có khả năng tạo ra một thảm họa vũ trụ. Tôi tưởng tượng ra rằng một gã mà có quyền lực rất mạnh mẽ trong tay nhưng là người vô cảm cuồng tính, có ngã chấp cao đến nỗi không kiểm soát được đến mức có thể hủy hoại chính anh ta mà anh ta cũng chẳng màng tới. Tôi tưởng tượng anh ta nhấn vào «một nút» chỉ vì sự hận thù…Cả ngân hà sẽ bị nổ tung theo phản ứng dây chuyền!



« Nếu không có tình thương, Vũ trụ sẽ không còn tồn tại gì cả, » tôi suy luận.



« Vậy thì chúng ta có thể nói rằng tình thương thì xây dựng, còn thiếu tình thương là hủy diệt »



« Tôi nghĩ thế! »



« Thế ai tạo ra vũ trụ? »



« Thượng Đế »



« Nếu tình thương là xây dựng và Thượng Đế thì xây dựng vũ trụ, vậy có tình thương trong Thượng Đế phải không?»



« Dĩ nhiên rồi! Có điều gì đó hiển hiện trong tôi một hình ảnh của một chúng sinh sáng chói, tuyệt diệu người mà tạo ra dãy ngân hà, các thế giới, các vì sao. »



« Hãy cố bỏ hàm râu đó ra, lần nữa đi nào, Jim! » Ami cười.



Đó là sự thật. Một lần nữa tôi tưởng tượng Ngài với hàm râu và khuôn mặt con người, nhưng giờ đây ông ta đang ở giữa vũ trụ thay vì trong các đám mây.



« Vì thế chúng tôi có thể nói rằng Thượng Đế có nhiều tình thương… »



« Dĩ nhiên rồi, » Tôi nói.



« À, thế tại sao Thượng Đế tạo ra vũ trụ? »



Tôi suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn chưa có câu trả lời. Sau đó tôi phản đối: « Cậu có nghĩ là tôi còn quá nhỏ để có thể trả lời câu hỏi đó không? »



Ami chẳng quan tâm gì đến những gì tôi nói. « Tại sao cậu muốn đem các trái mơ về cho bà của cậu? »



« Để bà nếm thử…Bà sẽ thích chúng.»



« Cậu muốn bà thích chúng phải không? »



« Dĩ nhiên. »



« Tại sao? »



« Để bà thích chúng…để bà sẽ vui. »



« Tại sao cậu muốn bà vui? »



« Vì tôi yêu thương bà. »



Tôi tự mình ngạc nhiên khi xác nhận một đặc tính khác của tình thương là sự mong muốn hạnh phúc của những người mà chúng tôi thương yêu.



« Tại sao cậu muốn bà thích các trái mơ? có phải để bà vui? »



« Đúng rồi. Lý do là thế đó. »
Dần dần tôi trở lại trạng thái bình thường, nhưng tôi sẽ không bao giờ rơi vào tình trạng như vậy nữa đâu. Tôi là Jim nhưng chỉ trong một khoảnh khắc; phía bên kia của tôi, thì tôi hơn cậu Jim nhiều lắm. Tôi chỉ mới khám phá ra rằng chiều không gian của chính mình bên trên cả diện mạo của tôi ở thế giới bên ngoài, bên trên cả thời gian.



“Tôi đang ở trong thế giới gì vậy hả, Ami?”



“Ở một thế giới trên cả không gian và thời gian…Ở một chiều không gian khác.”



“Tôi ở đó nhưng tôi không giống như vầy…Tôi là một người khác..”



“Cậu đã thấy tương lai của mình, cậu sẽ là như thế khi cậu hoàn tất quá trình tiến hóa của mình ở một mức độ giới hạn nào đó.”



“Vậy khi nào sẽ đến vậy?”



“Nhiều kiếp sống nữa kể từ bây giờ…”



“Làm sao có thể thấy được tương lai vậy?”



“Tất cả đã được viết xuống. Tiểu thuyết của Thượng Đế đã được viết xuống. Cậu chỉ mới nhảy vọt qua vài trang. Thế thôi. Điều đó cần thiết. Nó có một chút kích thích để cậu sẽ khẳng định việc từ bỏ khái niệm rằng mọi thứ sẽ kết thúc khi hơi thở chấm dứt, để mà cậu sẽ có thể viết về điều đó và người khác sẽ khám phá ra.”



“Người phụ nữ đó là ai vậy?, tôi cảm giác như chúng tôi yêu thương lẫn nhau, thậm chí giờ cũng vậy.”



“Thượng Đế sẽ đặt cô ấy cạnh bên cậu nhiều lần. Đôi lúc cậu nhận ra, đôi lúc không nhận ra. Nó tùy thuộc vào trung tâm hiểu biết nơi ngực của cậu, mỗi linh hồn có một phần bổ sung, “một nửa” bên kia.”



“Cô ấy có nước da màu xanh da trời.”



“Cậu cũng vậy. Chỉ vì cậu chưa nhìn vào kiếng đó thôi. Ami cười tôi lần nữa.



“Da tôi giờ màu xanh hả?” Tôi không dễ dàng để nhìn vào tay mình.



“Dĩ nhiên là không. Giờ cô ấy cũng không”



“Hiện giờ cô ấy đang ở đâu vậy?”



“Ở khoảng đâu đó…đâu đó,” Ami nói với vẻ tinh nghịch, với một không khí thần bí.



“Hãy dẫn tôi đi gặp cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy!”



“Thế làm sao cậu nhận ra cô ấy?”



“Cô ta có khuôn mặt người Nhật Bản…thậm chí giờ tôi không nhớ nét mặt cô ta…cô ta có một nốt ruồi ở giữa trán.”



“Tôi muốn nói với cậu là cô ấy giờ không giống như lúc đó, giống như cậu không giống cậu trong cái linh ảnh đó,” Ami cười, Ngay bây giờ cô ấy là một người bình thường, một cô gái trung bình.”



“Cậu biết cô ta hả. Cậu biết cô ta là ai sao? »



« Có lẻ…Nhưng đừng hấp tấp, Jim ạ. Hãy nhớ rằng, kiên nhẫn là khoa học của sự hòa bình, của sự hòa bình nội tại. Cậu không nên mở món quà ngạc nhiên trước khi thời gian đến. Cuộc sống sẽ hướng dẫn cậu…Thượng Đế luôn đứng phía sau mỗi sự kiện xảy ra. »



« Làm cách nào tôi nhận ra cô ta »



« Không phải với đầu óc, sự tính toán, quan niệm định kiến hay sự tưởng tượng. Chỉ khi tim cậu hoạt động hoàn hảo hài hòa với trí thông minh. Hay nói khác đi với tình thương trí huệ của cậu. »



« Nhưng. Làm cách nào? »



« Luôn luôn quan sát chính mình, đặc biệt khi cậu gặp ai đó người mà thích cậu, nhưng đừng lầm lẫn bên trong và bên ngoài. Đừng lầm lẫn giữa ý niệm đầu óc hay sự ham muốn hay sự tưởng tượng của cậu với những gì cậu cảm giác nơi tâm mình và với trí thông minh đã cho cậu biết…Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Bà của cậu sắp thức giấc rồi. Chúng ta phải quay về nhà thôi. »



« Khi nào cậu sẽ trở lại? »



« Khi cậu viết xong sách. Tôi sẽ quay lại »



« Tôi có nên viết cô gái Nhật nhỏ nhắn đó vào sách không? »



« Viết mọi thứ. Và đừng quên viết đây là một câu chuyện. »